" Một lát nữa sẽ hết đau thôi. Về sau sẽ rất thoải mái như Tân Ny tỷ vậy."
Ta dùng những lời như lừa gạt con nít để dỗ dành Tiểu Quân, bộ dạng đáng thương của nàng làm cho ta lo lắng, thầm chờ đợi cảm giác đau đớn trên người Tiểu Quân mau chóng biến mất.
"Ôi...... Đau, đau quá...... Ca, đừng nhúc nhích."
Ta vừa mới động, Tiểu Quân lập tức tựu kêu to. Một dòng chất lỏng đỏ thẫm từ trong mông nàng chảy ra, trong làn nước bốc hơi, dòng chất lỏng này dần dần được pha loãng, trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi.
"Được, được, ca không động."
Ta xoa Tiểu Quân cao thẳng núm vú, hôn nàng tuyết trắng cổ, trong lòng áy náy cảm thản nhiên mà thăng. Trong nội tâm quyết định, dù là dì phản đối ta cũng muốn lấy Tiểu Quân làm vợ.
"Ca......"Tiểu Quân ỏn ẻn một tiếng.
"Gì?"
"có thể khiến bụng to ra hay không?" Tiểu Quân nỉ non.
"Không đâu." Ta cười nói.
" Không cho phép lừa gạt ta." Tiểu Quân sắc mặt tái nhợt, cơ hồ không có một tia huyết sắc.
" Tuyệt đối không lừa gạt." Sự áy náy của ta càng đậm.
" Ta tin lời ngươi mới là lạ."
"Lời ca nói đương nhiên phải tin."
"Tin cái đầu ngươi ấy, lừa gạt ta nói trên người có vết thương, lừa gạt ta cởi quần áo, lừa gạt ta cùng tắm rửa, lừa gạt ta nói là không đau. Hừ, tất cả đều là gạt người ." Tiểu Quân ỏn ẻn ỏn ẻn mà chửi bới.
"Ca yêu Tiểu Quân nhất hoàn toàn không phải gạt người ." Ta muốn cười to, nhưng dốc sức liều mạng nhịn xuống.
" Còn nói yêu ta nữa, điện thoại cũng không tiếp, làm ta lo lắng muốn chết." Tiểu Quân oán giận nói.
"Ca không tiếp điện thoại, chính là chờ ngươi tới cứu. Tiểu Quân, mau nói cho ca, làm sao ngươi tìm được đến gian phòng kia vậy?" Ta đột nhiên nhớ tới lúc Tiểu Quân thần kỳ đi vào phòng tìm ta, chẳng lẽ là huynh muội tâm linh cảm ứng?
" Ta gọi điện thoại cho ngươi nhưng ngươi không tiếp, ta đành đi tìm bốn phía. Tại cửa thang máy ta gặp được Hà Phù tỷ tỷ, Hà Phù tỷ tỷ hỏi ta có phải là đang tìm ngươi hay không. Ta nói là đúng, nàng liền dẫn ta tới đây." Tiểu Quân quơ quơ cái đầu nhỏ.
"A, thảo nào! Trách không được ngươi có thể tìm được ta thần kỳ như vậy." Ta lại nghĩ tới tư thế hiên ngang bước đi của Hà Phù, nhớ tới đôi mắt lấp lánh như vì sao của nàng.
"Sắp tới, mấy bạn học của ta sẽ đến đó, ngươi nhất định phải đối tốt với các nàng! Đặc biệt là tiểu Kiều, không có ca ca nàng, nói không chừng ta cũng không thấy được cái đầu lợn chết tiệt nhà ngươi."
"Đó là chắc chắn, ta sẽ đối tốt với bạn học Tiểu Quân giống như với ngươi vậy."
"Nói còn hay hơn hát, mau tìm phòng ở đó! Bằng không mấy bạn học của ta đã đến thì ngủ ở đâu?"
" Tìm mà, lập tức tìm."
Ta nhớ tới La Tất đã từng cho ta một căn phòng, lần trước không dám nhận, hiện tại thì có gì mà không dám chứ? Hắc hắc, dù là muốn nhà hắn đang ở, hắn cũng phải cho ta. Đương nhiên, ta cũng không cần phải như vậy. Thế nên, ta liền thò tay lấy chiếc điện thoại cách đó không xa, không ngờ làm di động côn thịt, Tiểu Quân lại hô to gọi nhỏ một hồi.
" Là La tổng sao? Căn phòng tại lần trước ngươi tại Nguyên Cảnh hoa viên còn không?"
"Vâng, vâng, Trung Hàn lão đệ muốn ư?" La Tất vội hỏi.
" Đúng vậy! hai ngày nữa mấy bạn học của biểu muội ta sẽ tới, ta muốn sắp xếp cho các nàng, ngươi xem có được hay không?" Ta khách khí hỏi.
"Đương nhiên là được, ta lập tức cho người đến quét dọn." La Tất nói.
Ta còn dặn dò La Tất mua một vài món đồ chơi nữ hài ưa thích, Tiểu Quân nghe được liền không nhịn được mà bật cười.
" Ha ha, yên tâm, ta nhất định sẽ bố trí thỏa đáng. Trung Hàn lão đệ, ngươi chờ một chút, Tiểu Huệ muốn nói với ngươi mấy câu."
Thanh âm trong điện thoại đột nhiên ầm ĩ, hiển nhiên là điện thoại chuyển tới tay Sở Huệ. Nghe thấy Sở Huệ muốn nói với ta, ta có chút ngoài ý muốn.
"Trung Hàn sao? Ta...... Ta...... Ta đã nghe bảo bối nói. Ta muốn cám ơn ngươi...... Ngươi vẫn còn ở phòng tổng thống sao?"
Trong điện thoại ngoài ý muốn nghe được Sở Huệ khàn khàn tiếng khóc, ta lại càng hoảng sợ.
" Đúng vậy a, ta vẫn còn ở đó, khóc cái gì chứ? Có phải là La tổng vứt bỏ ngươi rồi hay không?"
Ta vội vàng an ủi Sở Huệ, đại khái là nàng nghe được một hồi kinh tâm động phách từ trong miệng La Tất nên muốn đến cảm ơn ta.
"Ta lập tức qua đó, ngươi ở trong phòng chờ ta." Sở Huệ nghẹn ngào nói.
" Không cần." Ta lắp bắp kinh hãi.
" Ta lập tức đến đó, ta muốn nói lời cảm tạ với ngươi, ngươi cứ ở đó chờ ta."
Sở Huệ giống như là gào thét với ta. Tắt điện thoại đi, ta đành thở dài vơi Tiểu Quân: "Sở Huệ tỷ lập tức tới đó."
"Vậy còn không rút ra." Tiểu Quân lập tức ồn ào.
"Ca không muốn." Ta thở dài một hơi.
"Cái gì không muốn chứ, chẳng lẽ ngươi muốn để Sở Huệ tỷ thấy sao? Thiệt là, nhanh lên đi!"
"Ca muốn cho ngươi thoải mái."
"Thoải mái cái đầu ngươi ấy, đau muốn chết rồi đây này."
"Ca cam đoan sau này sẽ không đau ."
"Hừ, vậy để sau hãy nói."
"Thật sao?" Ta mừng rỡ.
"Được rồi. Nhanh lên một chút đi." Tiểu Quân lớn tiếng làm nũng.
Ta rất bất đắc dĩ, dưới sự thúc giục của Tiểu Quân đành rút đại nhục bổng ra. Máu đỏ tươi lần nữa xuất hiện giữa cặp mông nàng, may mà lượng máu cũng không nhiều.
Sở Huệ vẫn mặc bộ lễ phục mãnh liệt hấp dẫn lấy ánh mắt ta, nhưng một mảng lớn trước ngực có chút ẩm ướt , ta đoán nhất định là nước mắt. Vài miếng vải gấp nếp tựa hồ còn thấp hơn trước, ta cơ hồ nhìn thấy cả núm vú. Nàng xác thực là nữ thần duy nhất của buổi tiệc hôm nay.
"Tiểu Quân !"
"Sở Huệ tỷ !"
Hai mỹ nữ vừa thấy mặt đã ôm nhau nồng nhiệt, Tiểu Quân ngoại trừ mái tóc hơi ẩm ướt thì sắc mặt cũng hơi chút tái nhợt, Sở Huệ ôm Tiểu Quân hỏi: "Tiểu Quân, sắc mặt ngươi không tốt, có phải là đã sợ hãi rồi hay không?"
Tiểu Quân cố nở nụ cười: "Chắc là vậy, tỷ không biết đâu, vừa rồi thật là dọa người."
"Tỷ biết chứ, tỷ biết chứ, ô......" Sở Huệ bắt đầu nghẹn ngào.
" Được rồi, ta đi xem Phàn Ước tỷ tỷ có tới không? Cả đêm cũng không thấy nàng, ta không quấy rầy các ngươi nói chuyện nữa." Tiểu Quân tự nhiên cười nói, hai con mắt lại nhíu lại thành vầng trăng khuyết đáng yêu.
"Trung Hàn, ta hận chết bảo bối! Ta hận chết hắn! Đêm nay nếu không nhờ ngươi, ta cũng không còn sự tôn nghiêm nữa. Ô...... Cám ơn ngươi."
Tiểu Quân vừa rời đi, Sở Huệ đã bổ nhào vào trong ngực ta. Mùi thơm trên người nàng khiến ta khó có thể kiềm chế, hai cục thịt áp lên ngực ta càng làm ta hô hấp dồn dập, ta chỉ có thể kiên nhẫn. Nhưng ta hoài nghi được cái ôm của nàng hình như không bảo trì phong độ cho lắm, dài đến gần năm phút.
"Ngươi đã vì trượng phu mà hi sinh chính mình, vô luận ngươi đã làm cái gì, đều là xinh đẹp nhất, nhất mê người ." Ta nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng Sở Huệ.
Sở Huệ vừa nghe ta nói như vậy, đột nhiên toàn thân rung động mãnh liệt. Ta còn chưa kịp phản ứng, bờ môi đã bị hai cánh hoa mềm mại phong bế. Ta vừa mở to mắt hoảng sợ, vừa mút vào tiểu đinh hương trong miệng, ta đột nhiên cảm thấy bầu trời đã rớt xuống một món lễ vật. Càng khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là sau khi nàng hôn ta nồng nhiệt một phen lại đẩy ta ra.
Nàng vũ mị cười cười: " Lần nữa cám ơn ngươi! Hôm nào lại mời ngươi ăn cơm. Tốt rồi, bảo bối đang đợi ta, bye bye nhé."
" Cái gì? Đi sao? Sở Huệ tỷ, ngươi không thể đi như vậy, ngươi......"
Ta mới nhận được một món lễ vật từ trên trời rớt xuống, lễ vật này lại lập tức bịhồng thủy cuốn đi, tư vị này thật sự khiến người ta hụt hẫng muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Vậy ngươi muốn như thế nào sao?" Ánh mắt Sở Huệ lớn mật mà nóng bỏng.
"Sở Huệ tỷ, ta...... Ta có thể hôn lại ngươi một cái không?"
Sở Huệ hỏi ta muốn thế nào, ta chỉ có thể trả lời như vậy. Cũng không thể nói ta muốn cởi y phục của nàng, sau đó làm chuyện xấu chứ? Tuy da mặt ta khá dày, nhưng những lời rõ ràng như vậy ta cũng không dám nói ra khỏi miệng.
"Nếu như ngươi trung thực trả lời ta một vấn đề thì ta có thể cân nhắc cho ngươi hôn một cái." Sở Huệ cười hì hì nhìn ta.
"Có thể, có thể, tỷ hỏi đi." Ta nhìn chằm chằm vào khe núi thật sâu trước ngực Sở Huệ.
"Ngày đó lúc ta bất tỉnh tại văn phòng của Chu Cửu Đồng, ngươi có phi lễ ta hay không?" Sở Huệ dẩu môi hỏi.
" Nhìn mấy lần, như vậy có coi là phi lễ không?" Ta cười hỏi.
"Đương nhiên không tính, ít nhất ngày đó không tính." Sở Huệ trợn mắt nhìn ta một cái.
"Nếu nhìn không tính là phi lễ, ta đây thật không hề phi lễ ngươi, ta chỉ bất quá cẩn thận nhìn nơi gậy mát xa cắm vào thôi mà."
Lại nghĩ đến hình ảnh gậy mát xa kia cắm ở trong âm đạo Sở Huệ, ta lại muốn cười to.
"Ngươi......" Sở Huệ gắt giọng. Làn da màu đường mật của nàng làm ta không biết nàng có phải là xấu hổ hay không, nhưng dáng vẻ nhăn lông mày, cắn môi thẹn thùng của nàng thật là làm ta rung động không thôi. Ta lập tức ôm nàng vào trong ngực.
"Ta đã thành thật trả lời ngươi rồi, hiện tại có thể cho hôn rồi chứ?" Ta cười xấu xa.
"Hừ, vậy ngươi vì sao lại nói đã sờ qua ta?" Sở Huệ giống như giận không phải giận trừng mắt nhìn ta, thân thể xinh xắn lắc lư không ngừng tựa hồ muốn trốn tránh ta lửa tình của ta.
" Ta là nam nhân bình thường, ngươi ngày đó trần như nhộng, lại dáng người nóng bỏng. Cho dù ta thừa dịp ngươi lúc hôn mê sờ soạng mấy cái cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng đúng là ta không có sờ mà. Lúc ấy nói sờ qua ngươi, chỉ là muốn chọc giận ngươi thôi."
Hai tay ta nắm thật chặt, mỹ nhân ốm yếu như Sở Huệ này làm sao có thể giãy giụa khỏi cái ôm mạnh mẽ của ta?
"Bây giờ ngươi còn dám vô lễ với ta, chớ nói chi lúc ta hôn mê. Ta...... Ta không tin lời ngươi, hừ ! Nếu ngươi đã không trung thực, ta cũng không cần phải thực hiện lời hứa của ta. Được rồi, mời ngươi buông ta ra, bảo bối vẫn còn ở ngoài sảnh chờ ta."
Sở Huệ hai tay chống lên bộ ngực của ta, đôi mắt đẹp giảo hoạt nghịch ngợm, eo nhỏ uốn éo, vài miếng nếp uốn trước ngực lại kéo thấp vài phần. Lần này, ta đã nhìn thấy núm vú.
"Đúng là không nên tin ta, ta vốn không phải là người tốt. Ngươi thực hiện hứa hẹn cũng tốt, không thực hiện cũng thế, dù sao ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hương khí phiêu tán trên người Sở Huệ đang ăn mòn ý chí của ta, dục vọng như lửa trước mặt mỹ nhân đường mật chỉ có thể thiêu đốt, căn bản không cách nào khắc chế.
"Hừ, khi ta tới, bảo bối nói ngươi muốn đánh chủ ý lên ta, bảo ta cẩn thận một chút, ta còn chưa tin. Hiện tại ta đã hối hận, vừa rồi hôn ngươi một cái là ta muốn cảm tạ ngươi. Nếu như ngươi uy hiếp ta, vậy ngươi cùng bọn Vạn Quốc Hào, Chu Cửu Đồng không có gì khác nhau." Sở Huệ nghiêm mặt.
"Ngươi phải hiểu rõ một điểm, ta không có bức hiếp ngươi, ta là người bị hại." Ta cũng nghiêm mặt.
"Ngươi bị hại?" Sở Huệ tỏ vẻ không hiểu nhìn ta.
"Đúng vậy, thời điểm ngươi hôn ta đã có sự đồng ý chưa? Ngươi có biết lễ nghĩa hay không vậy?" Ta giả bộ thê thảm khóc không ra nước mắt.
"Ngươi...... Ngươi thực vô lại." Sở Huệ rốt cục nhìn rõ ràng của ta bản chất.
"bị cưỡng hôn, bị phi lễ , còn bị chửi vô lại. Ta hiện tại thực quá ủy khuất, lòng tự ái của ta đã bị thương tổn nghiêm trọng. Vì vãn hồi tự ái của ta, ta phải hôn lại ngươi."
Ta gượng cười hai tiếng, hoàn toàn giống như tên côn đồ.
"Ngươi...... Ngươi thật sự rất đáng ghét."
Sở Huệ không phản bác được, chỉ có thể trừng to mắt.
Ta muốn cười, nhưng ta vẫn nhịn được. Nhìn bờ môi anh đào màu tím của Sở Huệ, ta liếm liếm khóe miệng lưu lại vết son môi, chỉ cảm thấy răng môi trắng nõn, miệng đầy hương thơm.
"Sở Huệ tỷ, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"
Ta không vội hôn lại Sở Huệ, bởi vì ta không chỉ muốn hôn nàng, ta còn muốn chiếm hữu vưu vật cá tính này. Nếu như mỗi ngày có thể nghe âm thanh ỏn ẻn của Tiểu Quân, lại nghe một chút âm thanh khàn khàn của Sở Huệ, ta dám nói đó là một cuộc sống thần tiên.
Sở Huệ giãy dụa trong ngực ta như một con rắn, núm vú càng ngày càng rõ ràng. Nàng tựa hồ không phát hiện ra xuân quang đã lộ hết thảy, sau một hồi giãy dụa, nàng dứt khoát bĩu môi: "Muốn hỏi thì hỏi đi, đừng ôm người ta nữa."
Ta bất vi sở động, như cũ ôm vị này hương khí bốn phía mật đường mỹ nhân, ngoài miệng ho khan hai tiếng hỏi: "Vừa rồi ngươi đã gặp Vạn Quốc Hào. Ta rất muốn biết, ngươi thật sự đáp ứng lên giường với hắn ư?"
Sở Huệ không ngờ rằng ta sẽ hỏi vấn đề này, nàng sửng sốt một chút, thần thái lập tức ảm đạm xuống: "Không đáp ứng thì có thể làm sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bảo bối của ta ngồi tù ư?"
"Ngươi quen biết Thu Yên Vãn, vì sao không nhờ nàng? Nàng sẽ không để cho ngươi làm như vậy chứ? Mà ta cũng đã đáp ứng giúp các ngươi, ngươi làm gì ủy khuất chính mình?"
Không biết có phải do quá say mê Sở Huệ hay không, trong giọng ta còn mang theo một chút trách cứ.