“Ấy, chị họ à… Em thông cảm với chị thật đó. Lấy điều kiện của chị. Thế hệ đi trước họ là vậy đó, chị cũng đừng để trong lòng làm gì.”
Nói một hồi rồi Bạch Nhiễm cúp máy.
“Chủ tịch, ai vậy?” – Một cậu học sinh nam cười hì hì đến hỏi.
“Chị họ tôi.” – Bạch Nhiễm mở lon nước uống cạn.
“Ơ, chị họ cậu có phải là người đẹp chân dài siêu phong cách lần trước chạy chiếc Ford màu trắng đến tìm cậu không?”
“Ừ.”
“Có chuyện gì vậy?” – Cậu ta tò mò hỏi.
Bạch Nhiễm liếc mắt một cái, ý nói con trai như cậu sao nhiều chuyện giống bọn con gái thế, nhưng vẫn trả lời: “Không có gì, chỉ là tuổi chị tôi cũng không còn nhỏ nữa, nên trong nhà muốn chị ấy tìm người yêu, có lẽ thấy chị ấy độc thân nên dì dượng tụi tôi cứ hối thúc mãi, chị ấy gọi để than thở với tôi ấy mà. Tôi cũng chỉ có thể an ủi một chút thôi.”
“Hì hì, thật hả? Vậy cậu nhìn tôi xem, có thể giới thiệu cho chị họ cậu không?” -Cậu ta nói.
“Cậu hả?”
Bạch Nhiễm hừ một tiếng: “Điều kiện của chị họ tôi không tồi, ánh mắt cũng rất cao, dáng vẻ này của cậu hả, dù ba cậu có là quản lý của một công ty đi chăng nữa thì bảo đảm chị tôi sẽ không bao giờ vừa mắt cậu đâu.”
“Trời, nếu ánh mắt chị họ cậu cao như thế thì chỉ có thể tìm người như Lục Nguyên thôi.” – Cậu ta chua chát nói.
“Đi ra chỗ khác, muốn chết không.”
Bạch Nhiễm nhíu mày, tên kia sợ quá nhanh chóng bỏ chạy.
Cơ mà Lục Nguyên nằm không cũng trúng đạn, ha ha.
“Chị họ tôi có chết cũng không vừa ý loại người thấp kém như cậu ta đâu.” -Bạch Nhiễm lắc đầu, duỗi người một cái: “Chán quá, Phong Linh, chúng ta đi chơi đi.”
Nói xong, Phong Linh còn chưa kịp trả lời.
Một chiếc Audi A4L cua ngoặt vào, dừng ngay trước cửa sân tennis.
Một chàng trai mặc áo sọc sơ mi kết hợp với quần tây hồng bước xuống xe, mắt đeo kính râm, vừa nhìn đã thấy cợt nhả.
“Tôn Giam, cậu mua xe rồi hả.”
Bạch Nhiễm lập tức chạy như bay phóng qua.
Những người trong câu lạc bộ tennis cũng chen chúc bu lại.
“Không hổ danh là người giàu nhất câu lạc bộ tennis chúng ta, vừa mua là rinh ngay chiếc Audi, đúng là ghê gớm thật.”
“Chiếc này chắc năm mấy sáu chục vạn tệ nhỉ.” – Một bạn nữ tán thưởng nói.
“Đâu có đâu có, đây chỉ là hạng xoàng thôi, có hơn ba mươi vạn à, tôi vừa lấy được bằng lái nên lấy ra luyện tập một chút, hai năm nữa sẽ bán đi.” – Tôn Giam hất cằm khoe khoang, đùa như thật.
Quả nhiên nghe xong mọi người đều chạy đến khen tặng lấy lòng.
“Cậu ta là ai vậy?” – Chỉ có Phong Linh và Lục Nguyên không chạy lại xum xoe, bọn họ vẫn ngồi chỗ cũ.
Nhìn thấy Tôn Giam được hoan nghênh như vậy, Phong Linh hỏi.
“Cậu ta là Phó Chủ tịch câu lạc bộ, tên Tôn Giam, trong nhà có điều kiện.” – Lục Nguyên nói.
Tên Tôn Giam này Lục Nguyên cũng biết, thế nhưng là học sinh mà có tiền mua Audi A4 thì gia đình cũng không phải dạng vừa.
“Đang sợ không có chỗ chơi đây, Tôn Giam, cậu lái xe chở tôi đi hóng gió đi.” -Bạch Nhiễm nháy mắt nói.
“Được.”
Sao có thể không đồng ý được, mục đích của Tôn Giam là lấy xe đến để tán tỉnh Bạch Nhiễm mà.
Tôn Giam thích Bạch Nhiễm lâu rồi.
Nhưng cậu ta cũng biết, tuy Bạch Nhiễm mê tiền, nhưng ánh mắt cũng rất cao, không phải người nào cũng tán tỉnh được.
Cho nên cậu ta gia nhập câu lạc bộ tennis, muốn từ từ cảm hóa Bạch Nhiễm.
Cậu ta cứ tiếp cận Bạch Nhiễm, sau đó được lên làm Phó Chủ tịch, quan hệ giữa hai người thân cận hơn không ít.
Thế nhưng mãi cũng không đả động được Bạch Nhiễm.
Hết cách nên Tôn Giam đành kêu người nhà cho tiền mua Audi, cậu ta định dốc hết vốn liếng của mình để tán đổ Bạch Nhiễm.
“Phong Linh, đi thôi, chúng ta đi hóng gió.”
Bạch Nhiễm hưng phấn ngoắc ngoắc gọi Phong Linh.
“Các cậu đi hóng gió thì tụi này chơi như thế nào đây, Chủ tịch, đi chung đi.” -Vương Đại Lực nói.
Thật ra có rất nhiều người trong câu lạc bộ tennis thích Bạch Nhiễm, thế nhưng họ tự biết bản thân không cạnh tranh lại Tôn Giam, chỉ là dù không tán được Bạch Nhiễm, nhưng cùng đi chơi cũng được rồi.
Huống hồ hôm nay Bạch Nhiễm còn dẫn theo em gái Phong Linh xinh đẹp như thế.
“Được, vậy chúng ta đi đổi gió xong thì ghé nhà ngoại tôi liên hoan luôn đi, ai ăn người đó tự trả, cơ mà bọn con gái chúng tôi sẽ không bỏ tiền đâu nha.”
“Được.” – Vương Đại Lực hưng phấn hô.
Những người khác cũng đồng ý, họ tuy không giàu như Tôn Giam, nhưng bỏ tiền ra ăn uống một bữa thì vẫn đủ khả năng chi trả.
“Kêu Lục Nguyên đi nữa.” – Phong Linh nhìn thoáng qua Lục Nguyên ngồi trơ trọi ở đó, trông bộ dạng có vẻ chán nản.
“Cậu ta hả, thôi bỏ đi.” – Bạch Nhiễm lắc đầu: “Cậu ta chưa bao giờ đi liên hoan với mọi người hết.”
“Cậu ta là Quản lý trường học, nghe nói trong nhà rất nghèo, có một lần tôi ăn cơm bên ngoài thì thấy cậu ta đang làm nhân viên rửa chén đấy.”
“Không cùng tầng lớp với chúng ta, thôi kệ, đừng gọi cậu ta, khéo lại mất hứng.”
“Đúng vậy, nếu không phải thiếu người nhặt bóng thì tôi đã cho cậu ta rời khỏi câu lạc bộ tennis từ lâu rồi.”
Ngay cả Bạch Nhiễm cũng khinh thường Lục Nguyên thì những người này chắc chắn không thua kém gì, dù sao bọn họ cũng coi Bạch Nhiễm như thiên lôi, sai đâu thì đánh đó.
Phong Linh nghe bọn họ nói vậy cũng thôi, dù sao mình cũng là người ngoài, không phải người trong câu lạc bộ.
“Này Lục Nguyên, cậu quét dọn sân tennis, thu dọn bóng rồi mang đến nhà kho của câu lạc bộ, biết chưa.” – Bạch Nhiễm quay lại nói một câu, sau đó mới lên xe.
Lục Nguyên vừa dọn xong sân bãi thì điện thoại nhận được một tin nhắn.
“Cậu ba, việc đó làm xong rồi.” – Là ông Hùng nhắn.
Lục Nguyên gật gật đầu, hiệu suất làm việc của những người trong gia tộc rất tốt, chỉ mới hơn một tiếng đã giải quyết xong hết rồi.
Quả nhiên chừng mười phút sau thì Lục Nguyên lại nhận được điện thoại của Trần Phong.
“Lục Nguyên, cậu mau tới đây. Cửu Nhi mời khách này.” – Giọng Trần Phong hưng phấn, khác hẳn với buổi sáng.
“Lục Nguyên, mau đến Bách Thịnh Viên.”
“Lục Nguyên, tôi chờ cậu, nhớ đến nhanh nha.”
Tống Thuần và Trương Huy ngồi bên cạnh nói.
“Sao lại mời khách?” – Thật ra trong lòng Lục Nguyên hiểu rõ, nhưng vẫn giả bộ hỏi.
Tuy hiện tại mình đang giúp đỡ Tần Cửu Nhi, nhưng anh cũng không có ý định nói cho cô ta biết.
Bởi vì Lục Nguyên không muốn dính dáng gì tới Tần Cửu Nhi hết.
Cứ cho là cô ta nói đúng đi, toàn bộ đều tại anh, nếu ngày đó anh không đến quán bar Đông Ly thì cũng không có những chuyện như thế xảy ra, anh chỉ đang bù đắp mà thôi.
“Chuyện của Tần Cửu Nhi đã được giải quyết. Tập đoàn Thánh Đường chẳng những phải bồi thường tổn thất mà còn phải đích thân xin lỗi, chậc chậc, xem ra nhà của Cửu Nhi cũng có bối cảnh lắm.”
Trần Phong nói: “Bây giờ Cửu Nhi rất vui, nên mời khách ở Bách Thịnh Viên, cậu phải tới đó. Mau lên.”
“Thôi, tôi không đi đâu.” – Lục Nguyên nói.
Không đến là tốt nhất, anh cũng không muốn dính dáng tới Tần Cửu Nhi, cô ta chắc sẽ không trách cứ gì anh, chuyện này đến đây là xong.
“Lục Nguyên này, sao vậy, đến đây đi, tụi mình tụ họp lại thôi mà, hơn nữa, tôi, Trương Huy và Tống Thuần đều ở đây mà, cậu đến uống với anh em vài chén nào.” – Trần Phong khuyên nhủ cả buổi.
Tống Thuần và Trương Huy cũng hùa theo.
“Vậy được rồi, để tôi qua đó.”
Lục Nguyên suy nghĩ một chút cũng đồng ý, dù sao đi nữa đây cũng là công lao của anh, đi ăn của Tần Cửu Nhi một bữa chắc không sao đâu?
Lầu ba của nhà hàng Bách Thịnh Viên.
Lúc Lục Nguyên đến thì trên bàn đã có không ít người.
Anh chỉ biết ngoài ba người bạn cùng phòng với mình thì còn có Hà Mẫn và bốn cô gái cùng phòng với Tần Cửu Nhi, ngoài ra còn có vài người Lục Nguyên không quen, chắc là bạn bè của Tần Cửu Nhi.
Tần Cửu Nhi vô cùng vui vẻ.
“Mọi người ăn gì thì cứ gọi đi nhé.” – Cô ta hào hứng đưa menu cho mọi người.
Tần Cửu Nhi rất khác so với sáng nay, lúc đó cô ta vừa khóc vừa sợ hãi, trông có vẻ rất tiều tụy.
Thế mà bây giờ lại tươi cười vô cùng vui vẻ, môi hồng răng trắng nhìn qua rất xinh đẹp.
“Ơ, cậu cũng đến à? Lại ăn ké đúng không? Ha ha.”
Thế nhưng nhìn thấy Lục Nguyên xuất hiện, cô ta lại lộ vẻ khinh thường.
Hà Mẫn vội kéo tay Tần Cửu Nhi.
“Thôi được rồi, quên đi, hôm nay chị đây rất vui, cậu muốn ăn thì ăn.” – Tần Cửu Nhi nói xong, không thèm để ý tới Lục Nguyên.
“Cửu Nhi, ai vậy?”
Mấy bạn bè của Tần Cửu Nhi cũng không biết Lục Nguyên, thấy thái độ của cô ta như thế thì không nhịn được hỏi han.
Không biết có phải Tần Cửu Nhi cố ý hay không.
Cô ta che miệng nhỏ giọng nói vài câu với bọn họ.
Đột nhiên mấy người đó mở to mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
Không cần nói cũng biết Tần Cửu Nhi nói gì với bọn họ, chắc chắn là chuyện ở Dicos.
Lúc Nguyên lắc đầu, nói thật, anh đến đây cũng chỉ để Trần Phong và Hà Mẫn không khó xử mà thôi, dù sao họ cũng là người đứng giữa, nếu anh không đến thì hai người đó sẽ tự trách.
Đồ ăn được mang lên.
Mọi người vui chơi, nói một ít những chuyện phiếm trên internet về trường học.
Dù sao cũng là bạn cùng tuổi, vẫn có đề tài để nói với nhau.
“Đúng rồi Cửu Nhi, chuyện của Tập đoàn Thánh Đường là ai giúp cậu giải quyết vậy, tài ghê ấy. Tên Vu Đại Dũng đó đến tận nhà xin lỗi ba cậu, còn bồi thường toàn bộ thiệt hại nữa chứ, nhìn không ra nha, nhà cậu cũng ghê gớm thật.” – Cố Na nói.
Những lời này lập tức làm mọi người nổi lên hứng thú.
“Đúng vậy, Cửu Nhi à, thật không nghĩ tới mạng lưới quan hệ nhà cậu cũng sâu thật.”
“Dù sao Cửu Nhi của chúng ta cũng là thiên kim nhà giàu mà, nhưng vậy cũng đáng gờm quá đi.”
“Cửu Nhân, nói tụi này nghe ai giải quyết chuyện này giúp nhà cậu vậy?”
Ai cũng có lòng hiếu kỳ, dù sao thì Tập đoàn Thánh Đường ở thành phố Kim Lăng cũng có tiếng tăm, ít nhiều gì mọi người đều biết đây là một tập đoàn lớn.
Cứ nghĩ đắc tội với một tập đoàn lớn như vậy thì Công ty Cửu Giang chắc chắn tiêu tùng rồi.
Nào biết được lại xảy ra bước ngoặt như thế cơ chứ.
“Được, để mình gọi ba hỏi một chút.”
Tần Cửu Nhi được mọi người tâng bốc nên rất đắc ý.
Đúng vậy, ngay cả Tập đoàn Thánh Đường cũng không dám đụng tới nhà mình, thật có thể diện mà.
“Ba, Cửu Nhi muốn hỏi một chút, người giúp nhà chúng ta là ai ạ?” – Tần Cửu Nhi nói vào điện thoại.
“Cửu Nhi, thật ra ba cũng không biết nữa.” – Tần Phấn bên kia cũng không biết rõ.
Sau khi đắc tội với nhà họ Vu, lại bị Vu Đại Dũng uy hiếp, lúc ấy Tần Phấn thật sự có cảm giác cùng đường rồi, một công ty nhỏ của mình mà đấu với Tập đoàn Thánh Đường thì chỉ có con đường chết.
Thậm chí ông còn có ý định muốn đưa con gái ra nước ngoài.
Ông đi khắp nơi cầu xin ông bà nội, hy vọng có thể dựa vào quan hệ tìm quý nhân đến giúp, nói với Vu Đại Dũng mình có thể bồi thường tiền, để có thể nhanh chóng giải quyết đống rắc rối này.
Thế nhưng những người đó vừa nghe thấy ông đắc tội với Vu Đại Dũng thì lập tức lắc đầu, ai cũng không muốn bị liên lụy vào.
Còn có vài người bạn thân thiết, tuy ra mặt nói tốt giúp Tần Phấn nhưng không ai thành công cả.
Ngay lúc ông tuyệt vọng nhất thì ai ngờ Vu Đại Dũng lại tự mình đến xin lỗi.
Rốt cuộc là ai đã giúp ông?
Tần Phấn cũng tìm mọi cách hỏi thăm, dù gì thì mình cũng phải cảm ơn quý nhân đã giúp đỡ.
“Ơ, ba cũng không biết sao?” -Tần Cửu Nhi sửng sốt.
“Nhưng mà ba có hỏi thăm một chút tin tức, thủ hạ của ba đã thấy sáng nay Cục trưởng Hoàng đột nhiên đến Tập đoàn Thánh Đường.” – Tần Phấn nói.