“Đúng vậy, đúng vậy, ý của ngài Lục đây là, ngài cũng dẫn bạn của ngài đến đây sao? A, ở chỗ nào, mau mời người ấy lên đây đi.” – MC vội vàng nói.
Chỉ là, rất nhiều nữ sinh trong đại sảnh lúc này đều lầm bằm lầu bầu, có chút buồn bực.
Vốn nghĩ rằng Lục Nguyên vẫn còn độc thân, ai ngờ còn muốn dẫn người ta lên sân khấu chứ?
Trường hợp này, người muốn dẫn đến là ai, đáp án không cần nói cũng biết.
Nhưng mà mọi người vẫn nhìn hết bốn phía xung quanh, đánh giá lẫn nhau, muốn nhìn thử người mà Lục Nguyên nói rốt cuộc là ai.
Lục Nguyên cũng không gọi tên của Chu Doãn, cứ đứng trên sân khấu như vậy, ánh mắt lướt qua tầng tầng lớp lớp người ở đây, nhìn thấy Chu Doãn.
Mà mọi người, tất nhiên cũng đều nhìn theo ánh mắt của Lục Nguyên, rất nhanh đã đặt mắt lên trên người Chu Doãn.
Đây là lần đầu tiên Chu Doãn bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, cô ấy đương nhiên vô cùng lo lắng và hồi hộp.
Nhưng ở nơi sâu nhất trong lòng cũng rất vui mừng.
Lúc này, Lục Nguyên đứng trên sân khấu nhìn lại bản thân mình.
Mọi người lúc này cũng tự động nhường đường lại cho cô ấy và Lục Nguyên.
Giờ này khắc này, Chu Doãn có cảm giác mình với Lục Nguyên giống như một đôi vợ chồng mới cưới được chúc phúc, sự ngọt ngào bao trùm lấy cả người, mặc dù hồi hộp, nhưng lúc này cũng không chần chừ gì nữa, bước nhanh đến trước mặt Lục Nguyên.
Lúc Lục Nguyên vươn tay ra cầm lấy tay Chu Doãn, hội trường vang lên một tràng võ tay vui mừng.
“Đến đây, xin mời hai vị đi đến vị trí trung tâm.”
Vị trí trung tâm, đương nhiên là của Lục Nguyên.
Không, nói đúng ra thì chỗ đó thuộc về hai người Lục Nguyên và Chu Doãn.
“Kia, cô này, mời cô qua bên cạnh nhường chỗ cho.” – MC nói với Triệu Yên.
Cô gái tên Triệu Yên này vừa rồi đứng ngay vị trí trung tâm, sau khi Lục Nguyên đến cô ta nhường ra một chỗ trống, lúc này Chu Doãn cũng bước lên.
Chỗ trống dành cho một người tất nhiên không đủ.
Trong lòng Triệu Yên đấu tranh hồi lâu.
Vốn là đứng ở vị trí trung tâm, muốn tăng thêm chút hào quang, hiện tại thì hay rồi, đúng là tăng thêm chút hào quang, chẳng qua cũng chỉ làm nền cho Chu Doãn.
Hơn nữa, bây giờ còn muốn cô ta nhường chỗ cho Chu Doãn.
Điều này khiến cho Triệu Yên luôn luôn có cảm giác ưu việt ở trước mặt Chu Doãn, nhất thời không chấp nhận được.
Cô ta không nhúc nhích.
“Bạn học à, xin bạn hãy nhường chỗ.”
MC nhíu màu, nhìn thấy Triệu Yên vẫn không nhúc nhích nên có chút sốt ruột.
Triệu Yên vẫn không chịu nhúc nhích.
Lúc này trên sân khấu, tất cả mọi người vẫn đang chờ, MC sắc mặt vô cùng khó coi nhìn Triệu Yên còn không chịu phối hợp, dứt khoát đẩy Triệu Yên sang một bên.
Quay đầu lại, lúc nhìn thấy Chu Doãn, MC đã đổi lại gương mặt tươi cười, mời Chu Doãn đến vị trí trung tâm.
Lần này, thiếu chút nữa khiến Triệu Yên tức chết.
Nhưng mà lúc này vẫn đang ở trên sân khấu, Triệu Yên cũng không dám làm gì, huống chi bây giờ Chu Doãn và Lục Nguyên đang được mọi người hoan hô, Triệu Yên càng không dám làm.
Thợ chụp ảnh chụp xong rồi.
Mọi người nối đuôi nhau đi xuống sân khấu.
“Đi thôi.” – Đang lúc Lục Nguyên với Chu Doãn chuẩn bị đi xuống.
“Hai vị xin hãy đợi một chút.” – MC gương mặt tươi cười chặn họ lại: “Hai vị đừng vội đi, tôi nghĩ là bên dưới chắc chắn có rất nhiều người muốn hiểu về hai vị nhiều hơn, thế nên có thể để tôi phỏng vấn hai vị một lúc được không?”
“Mọi người nghĩ thế nào ạ.” – MC hô to một tiếng.
“Được.”
“Phỏng vấn phỏng vấn.”
Mọi người hô lón.
Nhất là một số nữ sinh, vì có sẵn máu hóng drama, rất hy vọng có thể phỏng vấn Lục Nguyên.
“Vậy, tôi xin hỏi ngài Lục Nguyên đây, ngài vì sao lại quyên góp nhiều tiền như vậy, nhưng lại không để lộ danh tính của mình?” – MC hỏi.
“Chuyện này thật ra rất đơn giản.” – Lục Nguyên không khách khí, nhận lấy micro: “Tôi cảm thấy mục đích của quyên tiền là vì muốn giúp đỡ người khác, chỉ cần có thể trợ giúp cho người khác, thế là việc quyên góp tiền đã đạt được tác dụng rồi, thế nên không lưu lại danh tính cũng không vấn đề gì cả, bởi vì tôi quyên góp tiền là vì muốn giúp cho người khác có cuộc sóng tốt hơn mà không phải vì để nồi tiếng.”
“Đúng, nói rất đúng.” – MC dẫn đầu vỗ tay.
Bên dưới cũng vang lên một trận trầm trồ khen ngợi.
“Mà có người mục đích quyên góp tiền cũng không trong sạch gì, chẳng qua là muốn tăng thêm danh tiếng của bản thân mà thôi, tuy rằng tôi không phản đối, nhưng cũng không ủng hộ loại hành vi thế này.
Mà thậm chí có người sau khi quyên góp tiền, thì tự cho rằng mình giỏi giang, chỉ sợ người trên thế giới không biết, đâu đâu cũng tuyên dương, đến nỗi khoe khoang ngay trước mặt người khác, người như vậy tôi cảm thấy là đang đi ngược lại với tinh thần quyên góp.
“Nói hay lắm.”
Mọi người đều gật đầu nói phải.
Mà lúc này, Triệu Yên đứng dưới sân khẩu, chỉ cảm thấy mặt nóng như phát sốt, thực rõ ràng, những lời Lục Nguyên nói ra như đang tát vào mặt cô ta.
“Phải rồi, ngài Lục Nguyên, tôi nghĩ mọi người hiện tại đang rất tò mò về một chuyện.” – MC còn nói thêm: “Vì sao ngài lại mặc quần áo cũ nát như vậy, mà bạn gái của ngài, lại mặc sa hoa như thế?”
“Chuyện này à, thật ra cũng chẳng có gì.”
Lục Nguyên nói: “Tôi đây mặc gì cũng được, quần áo thế nào cũng có thể mặc. Nhưng mà tôi thích bạn gái tôi, thế nên tôi mua cho cô ấy những bộ quần áo đẹp, giống như việc tôi cũng thích những đứa nhỏ ở vùng cao, thế nên tôi quyên góp tiền cho bọn chúng, hai chuyện này cũng không có mâu thuẫn gì cả.”
“Nói hay lắm. Ngài Lục Nguyên, chẳng qua ngài mặc như thế này, có gặp phải chuyện rắc rối gì hay không?” – MC lại hỏi.
“Có. Vừa rồi lúc tôi đứng bên dưới, có người châm chọc bạn gái tôi, nói bạn gái tôi yêu hư vinh, còn nói bạn gái tôi chỉ có thể tìm một người nghèo khổ như tôi vậy, không tìm được phú nhị đại chân chính. À đúng rồi, người nọ cũng có quyên góp một chút tiền, sau đó vẫn luôn dùng chuyện này chèn ép chúng tôi, nói cô ấy rất quan tâm…”
Lục Nguyên nói đến, tất nhiên chính là Triệu Yên.
Thật ra Lục Nguyên cũng không phải loại người hay mang thù, nhưng cái sai của Triệu Yên ở đây là nhắm vào Chu Doãn, chuyện này Lục Nguyên không nhịn được.
Thẳng thắn trực tiếp đứng trên sân khấu nói chuyện này ra.
Triệu Yên và Lý Hoành Phi ở dưới sân khấu nghe xong, trong lòng hiểu rõ. Hai người lúc này mặt đỏ tai hồng, nhất là Triệu Yên, cảm thấy vừa rồi nói những lời này đó ở trước mặt Chu Doãn, hiện tại nghe ra lại giống như đang nói chính cô ta vậy.
“Mẹ nó, là người nào tố chất thấp như vậy, dám nói ra những lời này.” – Lúc này, bên cạnh Triệu yên, có người nghe tức giận, lập tức chửi ầm lên.
“Đúng vậy, cái loại người cảm thấy mình quyên góp tiền thì giỏi giang lắm này, là loại người gì vậy, ngài Lục nếu có thể nói tên người kia ra, chúng ta sẽ đem tiền trả lại cho tên đó, để tên đó cút xéo, cái thể loại gì đâu không.”
“Phải đó, loại rác rưởi thế này sao có thể trà trộn vào được vậy?”
Xung quanh Triệu Yên, đều có người bắt đầu mắng.
Triệu Yên nghe được trong lòng vừa xấu hổ vừa uất nghẹn, lại vì bị mắng mà bực mình, chỉ là cô ta lúc này thật sự một chữ cũng không dám nói.
“Ôi, người như thế quả thật có mắt không tròng, ngài Lục Nguyên không cần phải so đo cùng với loại người này.
MC nhanh chóng an ủi.
Sau đó còn nói thêm: “Nhìn ra được, ban đầu ngài Lục Nguyên là một phú nhị đại vô cùng khiêm tốn, tiểu thư Chu Doãn là một người xinh đẹp, hai vị thật sự rất xứng đôi, chúc hai vị mãi mãi hạnh phúc.”
Lập tức, phía bên dưới vang lên tiếng vỗ tay vang dội như sắm.
Trong lúc võ tay, Lục Nguyên kéo tay Chu Doãn, chuẩn bị đi xuống.
Nhưng mà, cũng vào ngay lúc này.
Đột nhiên có thanh âm, hô lớn lên: “Anh ta chẳng qua là một tên thất bại mà thôi, phú nhị đại cái gì.”
Mọi người nghe tiếng vội vàng nhìn lại.
Nhìn thấy đều ngây người.
Chỉ thấy có một nữ sinh, lúc này đang đứng trên cái bàn tròn lớn, căm tức chỉ vào Lục Nguyên: “Ha ha, Lục Nguyên, anh mà là phú nhị đại, thì heo cũng có thể leo cây.”
Lục Nguyên nhìn thấy nữ sinh này, chân mày nhất thời nhíu lại, Lý Mộng Dao, sao lại gặp cô ta rồi?
Thật không nghĩ đến cô ta lại ở đây?
Đúng vậy, nữ sinh này chính là Lý Mộng Dao, thật ra lúc Lý Mộng Dao nghe được có người quyên góp tám vạn, trong lòng cô ta đã đoán ra là Lục Nguyên, dù sao lúc đó cô ta cũng là người trong cuộc.
Nhưng mà lúc đó cô ta cảm thấy rằng Lục Nguyên chắc chắn sẽ không ở chỗ này, dù sao một tên thất bại như anh ta sao có thể xuất hiện ở chỗ như thế này.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Lục Nguyên trên sân khấu, còn nhận được tiếng hoan hô và ngưỡng mộ của mọi người.
Nhất là lúc Chu Doãn cũng lên sân khấu, nắm tay Lục Nguyên đứng ở vị trí trung tâm, ai ai cũng ủng hộ bọn họ.
Không biết vì sao, trong lòng Lý Mộng Dao đột nhiên cảm thấy vô cùng ghen tị và bực bội không nói nên lời.
Hơn nữa, Lý Mộng Dao nghe được xung quanh, tất cả mọi người đều ca ngợi Lục Nguyên là một phú nhị đại khiêm tốn, mà Lục Nguyên cũng không phủ nhận, trong lòng Lý Mộng Dao không ngừng cười lạnh.
Ha ha, nội tình của Lục Nguyên, còn có ai rõ hơn cô ta cơ chứ?
Tên thất bại, trúng một giải thưởng nhỏ, lại vì ngay ngày đó mình giả bộ làm lành tái hợp với anh ta, tên thất bại này hưng phấn quá độ, đầu óc hỏng rồi mới đi quyên góp tiền, cứ như vậy trở thành một phú nhị đại khiêm tốn?
Còn được mọi người sùng bái?
Ha ha, xem tôi vạch trần anh đây.
“Các người đều bị anh ta lừa cả rồi.” – Lý Mộng Dao sải bước đi lên sân khấu, một phát giật lấy microphone của MC, ngón tay chỉ về phía Lục Nguyên: “Người kia, vốn chẳng phải là phú nhị đại gì cả, chỉ là một tên nghèo khổ và thất bại chỉ có mấy đồng tiền trong túi, chẳng qua anh ta trúng giải thưởng hơn mười vạn, đầu óc nóng lên, quyên góp hết tám vạn. Thật ra sau khi quyên góp anh ta đã hối hận, nhưng mà hối hận cũng đã muộn.”
“Sau đó, tiền còn lại mấy vạn, tên thất bại này này phóng túng tiêu hết cả.” – Lý Mộng Dao chỉ vào Chu Doãn: “Đúng vậy, quần áo trên người cô ta cũng là tiền trúng thưởng, sau khi trúng thưởng đã lấy tất cả tiền đi mua quần áo, người như thế nói là yêu hư vinh cũng không hề sai.”
“Tôi nói cho các người biết, hiện tại trên người anh ta không có một xu.” – Lý Mộng Dao lớn tiếng nói: “Đúng thế, anh ta quyên góp tám vạn, chuyện này không có gì để chỉ trích, thế nhưng tôi muốn nói cho các người biết, anh ta không phải phú nhị đại, tôi cảm thấy, các người cần phải được biết chân tướng.”
Lời vừa nói ra, toàn hiện trường đều ò lên.
“Con mẹ nó, cứ tưởng là một phú nhị đại khiêm nhường, hóa ra lại là một tên thát bại trúng thưởng giả bộ ngầu, rõ nhàm chán.”
“Tôi đã nói rồi, phú nhị đại dù có khiêm tốn đi nữa cũng không thể ăn mặc thành bộ dạng như này được.”
“Hóa ra tên này tiêu hét tiền trúng thưởng rồi, đều tiêu vào việc tán gái ăn uống, thế nên đến tiền mua quần áo cho mình cũng không có, ha ha.”
“Thật đúng là đủ thất bại.”
“Hừ, tôi còn coi anh ta là nam thần nữa chứ.” – Một nữ sinh buồn bực nói.
Nhìn thấy biểu tình của những người bên dưới biến hóa, Lý Mộng Dao nở nụ cười.
Ha ha, Lục Nguyên, tôi cho anh giả bộ.
“Chuyện này, tôi có thể nói một câu không?”
Lục Nguyên cũng cầm lấy microphone, nhìn xung quanh những người ở dưới sân khấu, lúc này rất nhiều người đều mang nét mặt khinh thường nhìn anh.
“Hừ, nói đi, xem xem còn có thể nói ra cái gì.” – Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
“Tôi quyết định quyên góp cho trường học ở vùng núi thêm năm mươi vạn.” – Lục Nguyên nói.