Tỷ Phú Trời Cho

Chương 45: Cảm ơn người quyên góp




Ngay lập tức, một tràng vỗ tay như sắm vang lên.

MC giơ tay ra hiệu im lặng rồi nói: “Hoạt động quyên góp lần này vô cùng thành công. Tất nhiên đây là công lao của tất cả các bạn học sinh và bạn bè tốt bụng, số tiền quyên góp cuối cùng là hơn bảy trăm triệu, toàn bộ số tiền này sẽ được quyên góp cho khu vực miền núi, và được dùng để tu sửa phòng học cũng như sắm sửa thiết bị dạy học.”

Tiếng vỗ tay, lại là những tiếng vỗ tay vang lên.

“Lần này, tổng số người quyên góp đã lên tới mười hai ngàn người, trong đó không thiếu những nhà hảo tâm quyên góp cho

Chương trình một khoản tiền lớn, có hơn ba trăm người quyên góp với số tiền từ triệu trở lên, quyên góp với số tiền từ chục triệu trở lên cũng có hai mươi ba người. Tất nhiên rồi, số tiền quyên góp cũng có lớn có nhỏ, nhưng lòng tốt thì vô hạn, mỗi một người quyên góp đều xứng đáng giành được một tràng pháo tay từ chúng ta.”

Tiếng vỗ tay, những tiếng vỗ tay giống như những tiếng hò reo.

Tiếng võ tay lắng xuống, trong phòng khách xuất hiện những tiếng trò chuyện của mọi người.

“Ôi, còn có cả những người quyên góp trên chục triệu nữa, mẹ nói, giàu thật đáy.”

“Đúng thế, có tận hai mươi ba người, nhiều thật, trường chúng ta có đông người giàu ghê.”

“Cậu quyên góp bao nhiêu thế?”

“Tôi á, chậc, tôi quyên góp ba lăm nghìn thôi. Mắt mặt „ quá.

“Không đâu không đâu, chỉ cần cậu ở bên một người nào đó trong hai mươi ba tên nhà giàu kia, trung bình người ta đã quyên góp hơn mười lăm triệu rồi, ghê thật ghê thật.”

“Mẹ nó.”

Cuộc đối thoại như vậy, đa phần đều là của các nam.

sinh.

“Tôi thật tò mò không biết đó là người như nào mà lại quyên góp hơn ba mươi lăm triệu, tôi thật sự muốn biết người đó trong như thế nào, bao nhiêu tuổi, có đẹp trai hay không.”

“Này, người ta đẹp trai hay không thì liên quan gì đến cô chứ, cô phải biết rằng quyên góp nhiều vậy chắc chắc là nhà giàu, nhà giàu có thể nhìn trúng cô à, haha.”

“Đúng thật là, nói trắng thế ra làm gì chứ, tôi chỉ muốn xem thôi mà. Với cả, nếu như đã có lòng tốt quyên góp cho khu vực miền núi, chưa chắc đã ghét bỏ tôi đâu, nhỡ đâu cũng có lòng tốt với tôi thì sao.”

“Ha ha.”

Cuộc đối thoại như vậy, đa phần là của các nữ sinh.

“Bây giò, tôi xin đại diện cho tập thể giáo viên học sinh ở trường học khu vực miền núi, trân trọng cảm ơn hơn ba trăm nhà hảo tâm đã quyên góp với số tiền từ.

triệu trở lên, họ tên là, Trương Tra Huy, Trần Qua,…”

MC bắt đầu đọc danh sách tên dài dằng dặc.

Khi đọc đến một cái tên nào đó, thì vừa hay người đó cũng ở bên dưới, thế nên những người bạn bên cạnh dùng ánh mắt tán thưởng và ngưỡng mộ nhìn hắn.

“Lý Hoành Phi.”

Đột nhiên MC đọc đến tên của Lý Hoành Phi.

Quả thật Lý Hoành Phi cũng đã quyên góp ba triệu.

Nhưng tên nhóc này, tất nhiên không phải vì có lòng hảo tâm, mà là vì tắm chứng nhận đã quyên góp đó, tuy Lý Hoành Phi là một tên nhóc quần áo là lượt vô cùng ngang ngược, nhưng cũng không hẳn là ngóc.

Chuyện dùng tiền để mua danh tiếng hắn cũng khá thông thạo.

Huồng hồ khoản tiền ba triệu cũng không đáng bao nhiêu so với hắn.

“Cưng à, anh giỏi quá, MC đọc đến tên anh rồi.” – Triệu Yến nghe thấy tên của Lý Hoành Phi, còn vui hơn cả Lý Hoành Phi, cô ta vội vã lắc người Lý Hoành Phi rồi hét to lên, giống như sợ người khác không nghe rõ vậy.

Sau đó, Triệu Yến cắn hạt dưa, nhìn Chu Doãn, hỏi một câu đầy sâu xa: “Chu Doãn, cậu quyên góp bao nhiêu thế?”

“Hả? Tôi không quyên góp, lần đó tôi chỉ đi ngang qua chỗ quyên góp thôi, tôi cũng muốn quyên góp một chút nhưng mà lúc đó lại không mang tiền theo, nên là tôi không quyên góp nữa.” – Chu Doãn nói.

Còn về phần Lục Nguyên thì Triệu Yến không thèm hỏi gì.

Không cần thiết phải hỏi, cậu ta có quyên góp nổi không cơ chứ?

Dù sao thì lúc nào, MC đã đọc hết danh sách những.

người quyên góp tiền triệu trở nên rồi, cũng không ai nghe thấy tên của Lục Nguyên cả.

“Ha ha.”

Triệu Yến dựa vào người Lý Hoành Phi, đắc ý nói: “Tôi nói này, thật ra làm người ấy, quan trọng nhất là phải có lòng tốt, chỉ có những người có lòng tốt, mới được người khác tôn trọng và ngưỡng mộ, nếu như chỉ muốn dùng quần áo là lượt để thu hút người khác, thì cách làm đó thật sự quá là thấp kém, càng là những người có tiền, thì càng hiểu phải trao đi lòng tốt để báo đáp xã hội, chẳng hạn như Hoành Phi nhà tôi đây, anh ấy quyên góp hơn ba triệu, vốn dĩ số tiền đó có thể dễ dàng mua được một bộ quần áo của Cầm Phường Lục Bộ, nhưng anh ấy lại quyên góp cho khu vực miền núi, như vậy mới là điều đẹp đế nhất. Mặc quần áo đẹp nhưng lại chẳng quyên góp đồng nào, lương tâm cậu có cắn rứt không vậy?”

Chu Doãn nghe xong thì trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô nhíu mày lại, nhưng không cũng không biết nói gì.

Cô nhớ trước đó quan hệ của mình và Triệu Yến rất tốt mà, hôm nay bị làm sao vậy?

“Lục Nguyên, tôi thấy lúc nào đó cậu cũng làm một buổi quyên góp từ thiện đi, không chừng tôi cũng quyên góp cho cậu ba triệu đấy, haha.” – Lý Hoành Phi cũng nhân cơ hội giễu cợt Lục Nguyên.

Tên nhóc này nhìn thấy Chu Doãn xinh hơn cả Triệu Yến thì trong lòng vô cùng khó chịu, hắn vốn muốn lên mặt với Lục Nguyên trước mặt Chu Doãn, thuận tiện thể hiện rằng mình mới là phú nhị đại, hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của Chu Doãn.

“Ha ha, ý này của cậu Lý hay thật đó, tôi cũng quyên góp. Lục Nguyên, tôi quyên góp cho cậu ba trăm nghìn.”

“Tôi cũng quyên góp, quyên góp mười suất cơm rang trứng.”

Hai tên Đàm Lỗi và Hoàng Hồng cũng bắt đầu cười lên.

Chỉ nói đến việc được làm em trai của Lý Hoành Phi, hai người này cũng được coi là xứng đáng rồi.

“Ò, ba triệu ít quá Lý Hoành Phi.” – Lục Nguyên cười cười, ung dung đáp, “Tuyết Nhược quyên góp một lần là ba mươi triệu, đợi đến khi nào cậu quyên góp được ba mươi triệu thì hãng nói đến chuyện quyên góp cho tôi nhé.”

Câu nói này đã khiến Lý Hoành Phi đỏ mặt tía tai.

Lần trước ở trong livestream Y Y, hắn đã bị một tên nhóc tên là Tuyết Nhược vả mặt, Lý Hoành Phi vừa tức vừa xấu hổ, nhưng cũng không biết làm thế nào.

Vả lại còn bị người khác diss ngay giữa đám đông, chuyện này đã trở thành nỗi đau của Lý Hoành Phi.

Ha ha, tên nhóc tên là Tuyết Nhược đó, có khi chỉ là một tên nhóc nghịch ngợm đi trộm tiền, nếu không tại sao mấy ngày này cậu ta không xuất hiện chứ, ha ha, nếu như cậu ta dám bén mảng đến phòng livestream.

nữa, ông đây sẽ ép chết cậu ta.

Lý Hoành Phi tức giận nghĩ.

“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đọc danh sách những người quyên góp trên chục triệu.” – Lời của MC vừa dứt.

Tiếng vỗ tay đã vang lên, tiếng võ tay lần này vô cùng vang dội.

Xem ra mọi người đều vô cùng mong chờ những người đã quyên góp với số tiền từ chục triệu trở lên.

“Họ lần lượt là Cổ Thiên Lạc, Lý Gia…”

MC liên tục đọc ra những cái tiên, đọc đến cái tên số hai mươi thì đột nhiên anh ta hạ mic xuống.

“Ơ, sao lại dừng rồi, chẳng phải có hai mươi ba người sao?”

“Đúng thế, sao chỉ đọc có hai mươi người, ba người còn lại đâu.”

“MC, đọc nhanh lên chứ, chúng tôi rất muốn biết ba người còn lại là ai, sao lại không đọc tiếp?”

Lúc này trong phòng khách vô cùng ồn ào, mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ.

“Đọc đi, mau đọc đi chứ.” – Triệu Yến cũng vô cùng hưng phấn, hét lớn lên.

Lúc này, vì Lý Hoành Phi cũng quyên góp hơn ba triệu, cũng được đọc tên rồi, thế nên tâm trạng của cô ta vô cùng hưng phấn, cảm giác vô cùng tốt.

“Mọi người đừng vội, giờ tôi chưa đọc tên ba người còn lại, vì họ là những người quyên góp nhiều nhất, lần lượt là vị trí số một, số hai và số ba, ba người này tôi phải tuyên bố và cảm ơn một cách đặc biệt.”

MC thấy cảm xúc của mọi người đang rất hưng phán, cũng rất vui vẻ.

“Ôi, vậy anh mau đọc đi.”

“Ba người nào thế không biết.”

Mọi người gấp đến nỗi nhảy lên, không khí trong phòng sôi nổi hẳn lên, có rất nhiều người đã đứng hẳn dậy, một số em gái còn đứng lên ghé, rướn cổ nhìn lên sân khấu.

“Người thứ ba, quyên góp mười lăm triệu. Đó chính là bạn Đàm Long. Mọi người hãy cùng chào đón bạn Đàm Long lên sân khấu.”

MC vừa nói xong tiếng vỗ tay trong phòng vang lên, mọi người vừa vỗ tay, vừa nhìn ngó xung quanh xem Đàm Long trông như thế nào.

“Lên rồi, nhìn đi, trên sân khấu kìa.”

Lúc này, một chàng trai có chiều cao trung bình, trông vô cùng hiền hậu đã bước lên sân khấu.

“Ôi, đẹp trai quá đẹp trai quá.” – Một vài cô gái nhảy lên hét.

“Đẹp trai chỗ nào chứ, cũng bình thường mà.” – Một số cô gái lý trí nói.

“Ôi trời, tóm lại là có tiền thì rất đẹp trai. Chút nữa chúng ta đi xin số.” – Các cô gái nóng lòng muốn thử.

“Vẫn còn hai người nữa, đọc đi chứ, đọc đi.” – Những người ở dưới đã kích động hơn, bắt đầu hò reo.

“Được, người số hai, quyên góp một trăm tám mươi triệu.”

MC dừng một chút, sau đó tuyên bó: “Đó chính là bạn Diệp Tịch. Xin mời bạn Diệp Tịch lên sân khấu.”

Lúc này trong hội trường đã náo nhiệt hơn rất nhiều, thậm chí còn giống như một buổi hòa nhạc vậy, có người hò reo, có người huýt sáo.

Trong tiếng vỗ tay và tiếng hò reo của mọi người, một cô gái nhai kẹo cao su, mặc một chiếc quần bó rách, trên tay đeo năm sáu loại vòng tay bước lên sân khấu.

“Diệp Tịch, anh yêu em.”

“Tịch Tịch, anh yêu em.”

Bên dưới có một nhóm người hét như vậy, xem ra là bạn của cô ấy, là một đám có phong cách trang điểm đều như nhau, đều là loại hình hip hop rock cả.

Diệp Tịch giơ tay lên rồi tạo dáng, ngay lập tức một trận reo hò vang lên.

“Chậc chậc, những người này đều có tiền thật đó. Tôi nói này Chu Doãn, nếu như cậu câu được tên Đàm Long đó làm bạn trai thì cũng không tồi đâu đấy, dù gì người ta cũng là hàng thật giá thật, tiếc là, hì, có khi người ta còn không nhìn trúng cậu.” – Triệu Yến ôm lấy Lý Hoành Phi, đến gần Chu Doãn nói.

Nhưng mà lời của cô ta rất nhanh đã bị những tiếng nói như làn sóng nhắn chìm.

“Người đứng thứ nhất, mau đọc tên người đứng thứ.

nhất đi.”

“Người đứng thứ nhất là ai.”

“Tôi muốn người đứng thứ nhát.”

Có rất nhiều em gái đã đứng lên trên bàn, tuy người thứ ba là một nam sinh, nhưng trông rất hiền hậu, người thứ hai thì lại là con gái.

Bấy giờ, họ càng mong chờ người đứng thứ nhất hơn.

Mọi người bắt đầu hò hét.

“Được rồi, im lặng chút nào, tôi đọc đây.” – MC đưa tay ra, hội trường cũng im lặng hơn một chút, nhưng vì mọi người quá kích động, thế nên hội trường vẫn có những tiếng xì xằm.

“Người đứng thứ nhất, quyên góp hai trăm bốn mươi triệu.”

Lời MC vừa dút.

“Trời, hai trăm bốn mươi triệu?”

“Ngầu thật.”

“Là ai thế2.”

“Mau đọc tên đi chứ.”