Mercedes Benz G5002
Lúc đầu vẻ mặt Điền Khôn còn thờ ơ, nhưng sau đó khóe miệng bắt đầu run rẩy, cậu ta ngây người ra, giống như bị đắm một phát vào mặt vậy.
Vừa rồi toàn bộ lực chú ý của cậu ta đều dùng để khoe khoang, không chú ý đến chiếc xe bên cạnh.
Cậu ta chỉ nghĩ chắc đó là chiếc Volkswagen Bora hay chiếc Buick tầm hơn mười vạn tệ mà thôi.
Vậy là lại là Mercedes Benz G5002 “Chiếc đó đắt lắm à?” – Một nữ sinh rụt rè hỏi.
“Hơn một trăm vạn đó.” – Vương Đại Lực nói.
“Hả?” – Nữ sinh kia hít sâu, không nói gì nữa.
“Sao vậy?” – Tôn Giam dẫn đám người Bạch Nhiễm tói.
Tên này lái xe của mình qua, mãi mà không thấy đám người Điền Khôn nên đến đây tìm.
Nhìn thấy tình huống trước mắt cũng ngây người ra.
“Mẹ nó, chiếc này hơn một trăm vạn đó, thân xe phía sau bị tróc sơn, xem ra phải tốn mấy ngàn tệ đi sửa.” – Tôn Giam cũng chép miệng nói.
Đừng nhìn thấy bọn người này lái Audi rồi BMW gì đó mà ham, mấy thứ này toàn là người nhà mua cho, bọn họ cũng không có bỏ tiền, giờ đột nhiên kêu lấy ra bảy tám nghìn tệ, bọn họ cảm thấy vô cùng đau thịt.
“Chỗ này cũng bị đụng móp vào này.”
“Trời, cái này không bỏ hơn một vạn là không được đâu.” – Điền Khôn vỗ đùi, ảo não nói.
“Đắt vậy hả?”
“Không nhìn xem đây là xe gì à?”
Vài cô cậu trong câu lạc bộ tennis nhỏ giọng bàn tán.
“*Ơ, mấy người trúng số hả?” – Đúng lúc này, một chiếc thể thao mui trần chạy đến bên cạnh, máy thanh niên trên xe thấy cảnh này đều ghé lại hóng chuyện: “Ủa mấy bạn hiền, đây không phải là chiếc G500 hơn một trăm vạn đâu, theo tụi này biết thì đây là chiếc G500 4X4 của châu Âu ba bốn trăm vạn lận đó nha.”
Nói xong bọn họ cười hô hồ lái xe rời đi.
“Ôi trời…”
Điền Khôn như bị tạt một gáo nước lạnh, đứng chưng hửng ở đó không nói nên lời.
Những người khác cũng bị ngạc nhiên đến hoảng rồi.
“Xe mà ba bốn trăm vạn, mẹ nó, giàu thật đấy.”
“Không biết chủ xe là ai nhỉ? Tháy hơi sợ hãi rồi đó.”
“Người có thể lái xe này cậu nghĩ là ai, nhất định là người không thể chọc vào rồi.”
“Cậu xem chiếc Mercedes này ngầu thật chứ, có khi nào chủ xe là đại ca xã hội đen không, tụi mình nên đi thôi, mắc công đại ca kia trở lại, nhìn thấy xe mình bị đụng như thé, nổi điên lên thì tụi mình gánh hết đó.”
“Không sao đâu, chúng ta chỉ đứng xem thôi mà.”
Có người nhỏ giọng bàn tán, đừng thấy vừa nãy ăn cơm bọn họ nịnh nọt khúm núm với Điền Khôn và Tôn Giam, giờ xảy ra chuyện như thế thì không nên liên quan là tốt nhát.
Có vài người còn thầm nghĩ mình may mắn, vừa rồi Điền Khôn lái mình không có ngồi trong chiếc BMW đó, nếu không, nói không chừng mình cũng phải chịu trách nhiệm, bỏ tiền ra đền rồi.
“Tôi thấy dù sao cũng không ai phát hiện, chúng ta nên đi thôi.” – Tôn Giam đầy Điền Khôn một cái, nói: “Xe ba bốn trăm vạn mà bị biến thành cái dạng này, chắc phải đền máy vạn lận đó, thừa dịp không có ai thì chuồn thôi.”
Điền Khôn cũng nghĩ như thế.
Mẹ nó, máy vạn, quả thật cậu ta không lấy ra được, hơn nữa, dù được thì chắc cũng mất nửa cái mạng rồi.
Nghe Tôn Giam giật dây như thế, trong lòng cậu ta cũng rục rịch.
“Muốn chuồn hả, nghĩ hay quá?” – Đột nhiên Bạch Nhiễm hừ một tiếng, chỉ vào camera: “Cậu không nhìn thấy chỗ đó có camera theo dõi à? Hơn nữa dù có chạy thì với địa vị của người mua được chiếc xe này, người ta chỉ cần hô một tiếng là có người tìm đến máy cậu ngay, dễ như ăn cháo, tôi thấy mấy người vẫn nên đứng đây chờ chủ xe xuất hiện là tốt nhất.”
Nói xong, Bạch Nhiễm nhìn xung quanh. Sau đó cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.
Vừa nhìn thấy Bạch Nhiễm lập tức nổi quạu.
“Lục Nguyên, sao cậu còn chưa đi nữa hả?” – Bạch Nhiễm giận đùng đùng trừng Lục Nguyên đẳng kia.
Đúng vậy, bóng dáng đó chính là Lục Nguyên.
Đương nhiên Lục Nguyên không thể đi, xe của anh còn đang ở đây đó.
Nên Lục Nguyên đứng tại chỗ chờ chốc lát, định đợi sau khi Điền Khôn mang đám người Bạch Nhiễm rời đi thì anh sẽ lên xe của mình. Bây giờ Lục Nguyên đến bãi đỗ xe để tìm.
Ai ngờ mấy người này vẫn chưa đi, lại đứng bên cạnh chiếc G500 của anh.
Trong lòng Lục Nguyên kinh ngạc, đứng ở xa nhìn nhìn, sau đó hiểu được, hình như là Điền Khôn đụng phải xe anh rồi.
Lục Nguyên cảm thấy hơi đau trứng, mẹ nó, anh muốn tránh mà ông trời lại cố tình để bọn họ dây vào người mình.
Chỉ là bị quẹt trúng thôi, Lục Nguyên cũng không để trong lòng, đem xe đi sửa là được.
Nên Lục Nguyên không định xuất hiện, đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi chờ bọn họ rời đi, sau đó anh đến lái xe về. Nào ngờ lại bị Bạch Nhiễm nhìn thấy.
Thấy không trốn được nữa, anh đành đi đến trước mặt bọn họ.
“Không phải kêu cậu đi rồi à, sao còn chưa đi, có phải không có tiền đi phương tiện công cộng không?” – Bạch Nhiễm nhìn thấy Lục Nguyên thì khinh bỉ, đột nhiên lấy mười tệ ra: “Cho cậu nè, cằm lấy mà ngồi xe đi.”
Thần thái này, động tác này, giống như đang đuổi ăn mày đi vậy đó.
Đương nhiên Lục Nguyên không lấy, nói: “À, không phải, tôi chỉ đi dạo thôi.”
“Đi dạo? Gặp chuyện tốt gì hả?” – Bạch Nhiễm nhìn Lục Nguyên là thấy khó chịu: “Sao, không phải nhìn thấy Điền Khôn đụng phải xe người ta, nên cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, đến đây hóng chuyện phải không? Tôi nói lòng dạ cậu cũng hẹp hòi thật, vừa nãy Điền Khôn còn mời cậu ăn cơm đó.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” – Lục Nguyên nhíu mày, thầm nghĩ cái cô Bạch Nhiễm này có nhất thiết phải nói năng như vậy không.
“Không phải? Vậy nói xem cậu tới đây làm gì? Ở đây là bãi đỗ xe đó, biết không hả, cậu có xe đậu ở đây hay gì? Không phải đến hóng chuyện thì còn đến làm gì nữa?.”
Bạch Nhiễm tiếp tục gây sự.
Lục Nguyên cũng lười nói nhiều với cô ta, nói nữa thì câu chuyện này sẽ không hồi kết mắt.
Điều quan trọng hiện tại là khiến đám người này rời đi, còn anh sẽ đem xe đến tiệm sửa.
“À này, không phải các cậu đi ca hát hả, giờ tranh thủ đi đi.” – Lục Nguyên nói với Điền Khôn và Tôn Giam.
“Cậu bị ngu à, đụng trúng xe người ta, nói bỏ đi là bỏ đi như nào?” – Bạch Nhiễm lại nói.
Những người khác cũng chỉ vào Lục Nguyên cười nhạo.
“Không sao đâu, tóm lại, các cậu bỏ đi là được.” – Lúc này Lục Nguyên thầm nghĩ bọn họ mau chóng bỏ của chạy lấy người đi.
Tuy tiền sửa xe phải tốn mấy vạn, nhưng Lục Nguyên cũng không định tính toán với bọn Điền Khôn.
Dù sao bỏ máy vạn tệ mà che giấu thân phận của mình, Lục Nguyên cảm thấy đáng giá.
“Cậu nói có thể đi là tụi này lập tức đi à, cậu nghĩ cậu là ai2” – Bạch Nhiễm liếc nhìn Lục Nguyên, trong lòng thầm mắng cậu ta ngu ngốc: “Cậu đó, đã nghèo thì thôi đi, lại còn không có cốt khí như vậy, chắc cậu là loại người chuyện làm hư đồ người khác rồi bỏ chạy nhỉ. Đúng là không được tích sự gì, người kém cỏi chính là nói cậu đó.”
Lại nói, những lời Bạch Nhiễm nói ra chính nghĩa thật.
Nhưng cô ta có phải là người như vậy không?
Đương nhiên không phải rồi, dù sao người đụng trúng xe người khác cũng không phải Bạch Nhiễm, mà là Điền Khôn.
Cuối cùng người đứng ra chịu trách nhiệm là Điền Khôn chứ ai, cho nên cô ta muốn nói lời đường hoàng như thế nào mà chả được.
Hơn nữa, lúc này trong lòng Bạch Nhiễm cũng có một tâm tư khác không muốn người khác biết.
Đó chính là Bạch Nhiễm cảm thấy hứng thú với chủ nhân của chiếc G500 này.
Lúc đó nghe thấy chiếc này hơn một trăm vạn, Bạch Nhiễm cũng hơi động lòng rồi, sau lại nghe nói đây là phiên bản cao cấp hơn, tận hơn ba trăm vạn, trong lòng Bạch Nhiễm đập thình thình liên hồi.
Ôi chao, chủ nhân chiếc xe này chắc chắn là người giàu có.
Còn về phía Tôn Giam mới tậu chiếc Audi ư, chỉ hơn ba mươi vạn mà thôi, xe người ta bằng mười chiếc xe của Tôn Giam lận đó.
Nếu quen biết kẻ có tiền này, ngồi trong chiếc G500 lượn một vòng quanh trường học, cảnh tượng đó đúng là không ai sánh bằng.
Đánh một vòng lớn thì mục đích chính của cô ta là nhất định phải quen biết với người có tiền này.
Mà bây giờ là một cơ hội rất tốt.
Tuy đây là sự cố đâm phải xe người ta, nhưng chỉ cần đợi chủ nhân của chiếc G500 này tới, hai bên nhất định sẽ bàn về việc bồi thường tiền sửa xe, đến lúc đó hiển nhiên cô ta cũng có thể giao lưu một chút với chủ xe, tán gẫu vài câu, phô bày vẻ đẹp của mình ra, thậm chí trao đổi cách thức liên lạc.
Đối với vẻ ngoài của mình, Bạch Nhiễm hết sức tự tin.
Trong lòng Bạch nhiễm suy đoán, chủ nhân chiếc G500 này hẳn là một ông chú nhà giàu bốn mươi mấy tuổi.
Tuy Bạch Nhiễm không thích máy ông chú cho lắm, nhưng người ta có tiền thì biết sao giờ.
Tiền, có thể bù cho sự chênh lệch tuổi tác.
Trong lòng thầm quyết định thế, cho nên lúc Tôn Giam giật dây Điền Khôn lén bỏ đi thì Bạch Nhiễm ngăn bọn họ lại.
Với cả lúc Lục Nguyên kêu bọn họ rời khỏi, đương nhiên Bạch Nhiễm phải chặn đứng bọn họ lại rồi.
Chẳng những thé, Bạch Nhiễm còn thuận thế nói vài lời chính nghĩa, cố ý tỏ ra mình là một thanh niên tốt dũng cảm không trốn tránh trách nhiệm.
Thật ra, nếu đổi lại là Bạch Nhiễm đụng trúng xe người ta, chỉ sợ cô ta trốn mắt dạng từ lâu rồi, thỏ đề cùng dòng họ với cô ta mà.
“Đúng là chỉ biết trốn.”
“Ôi, không còn cách nào, người ta nghèo mà, nếu cậu ta đụng trúng, chỉ sợ cả đời phải nai lưng ra làm công đền tiền sửa xe cho người ta mắt.”
Những người khác cũng phụ họa theo Bạch Nhiễm, nói những lời trào phúng Lục Nguyên.
“Đi, Lục Nguyên, chúng ta đi thôi.”
Đột nhiên, Phong Linh đến bên cạnh bắt lấy tay Lục Nguyên, cùng nhau rời đi.
Phong Linh thật sự không nhìn nồi, cô đau lòng giùm Lục Nguyên.
“Ấy, Linh Linh, cậu đừng đi mà, đợi lát nữa, chỉ một lát thôi Điền Khôn sẽ dẫn nhóm mình đi hát đó.” – Bạch Nhiễm sửng sốt, vội hô lên.
“Tớ không đi, tớ đi chơi với Lục Nguyên.”
“Áy, Linh Linh, trường của cậu xa lắm đấy, đi theo Lục Nguyên cậu chỉ có thể ngồi phương tiện công cộng thôi. Không bằng đợi lát nữa, chờ giải quyết mọi chuyện xong Điền Khôn lấy BMW đưa cậu về nhé.” – Giọng Bạch Nhiễm từ phía sau vang lên.
“Không cần, tớ thích ngồi phương tiện công cộng, không thích ngồi xe sang đâu.” – Phong Linh nói xong kéo Lục Nguyên: “Đi thôi.”
Ơ, Lục Nguyên giật mình, đúng rồi, giờ mình đi với Phong Linh, chiếc xe tạm để ở đây, bọn họ muốn chờ chủ xe thì chờ đi, dù chờ sốt ruột cũng không đợi được đâu.
Nghĩ vậy, Lục Nguyên cũng không nói gì nữa.
Nhìn thấy Lục Nguyên theo Phong Linh rời khỏi bãi đỗ xe, người của bãi đỗ xe vội vã chạy qua.