Tỷ Phú Trời Cho

Chương 22: Haagen-Dazs ngoài cửa




Lục Nguyên cũng không ngờ Trịnh Nguyệt lại ra tay với Bạch Nhiễm.

Anh biết nếu mình tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ làm mâu thuẫn lớn hơn, nên tìm một lý do, thoái thác còn có việc để rời khỏi quán cà phê trước.

Lục Nguyên đi rồi.

Bạch Nhiễm sờ mặt bị chị họ đánh đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Nguyệt.

Nhưng sau đó đột nhiên Bạch Nhiễm cười khanh khách.

“Chị họ, vì để Lục Nguyên không nhìn ra chị đang giả bộ, chị lại đánh tát em. Hiện tại tên tầm thường kia chắc chắn nghĩ chị thích anh ta thật, lần này thì tốt rồi, có được sự yêu thích của một cô gái xinh đẹp giàu có như chị, tên tầm thương kia chắc chắn trung thành một lòng với chị.”

Nói đến đây, Bạch Nhiễm tức giận trách: “Nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn rồi đấy, để đạt được mục đích của chị, em phải chịu một cái tát, hơn nữa chị đánh em rất đau đó.”

Bạch Nhiễm hoàn toàn không biết vừa rồi chị họ cô ấy thật sự nổi giận, cũng là đánh thật.

Còn tưởng Trịnh Nguyệt đang giả bộ, biểu diễn cho Lục Nguyên nhìn.

“Được rồi, chị họ sẽ bồi thường cho em.” – Trịnh Nguyệt cũng thuận thế xuống nước, đương nhiên sẽ không nói cho Bạch Nhiễm vừa rồi cô thật sự muốn tát cô ấy một cái.

“Đương nhiên rồi, nếu như chị có thể cua được Bao Hạo, em sẽ có công đầu đấy, chị không chỉ phải bồi thường cho em, còn phải cảm ơn em đấy.” – Bạch Nhiễm nói.

Trịnh Nguyệt cười: “Được, được.”

Ngoài miệng nói được, nhưng trong lòng đã sớm quay ngoắt. Hừ, người tầm thường như Bao Hạo, làm gì xứng với mình.

Hiện tại ông trời cũng giúp mình, để mình gặp được cậu Lục, mình phải phát huy thật tốt, tranh thủ câu được cậu Lục.

“Được rồi, chị họ, tuy chị và Lục Nguyên giả làm người yêu mấy ngày, nhưng chị phải cẩn thận với anh ta một chút.” – Bạch Nhiễm như nhớ tới cái gì, đột nhiên nói.

“Sao lại nói vậy?” – Trịnh Nguyệt hỏi.

“Lục Nguyên mặc dù là tên bần hàn, nhưng bên trong cũng rất bỉ ổi.” – Bạch Nhiễm nói: “Em có người bạn thân tên Phong Linh, chị từng gặp một lần đúng không?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

“Lần trước ở sân tennis, Phong Linh nói với anh ta mắy câu, dường như anh ta coi trọng Phong Linh, vừa mới tới còn nghe ngóng từ em xem Phong Linh có tới không.” – Bạch Nhiễm nói đến đây, cười khinh thường: “Ha ha, tên nghèo túng này thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không tự nhìn xem mình thế nào.

Cho nên chị à, chị phải đề phòng anh ta một chút, lỡ như tên đó thật sự coi trọng chị, quấn lấy chị không tha thì phiền phức cho chị đấy, hơn nữa, chị tuyệt đối không được đi riêng với anh ta tới nơi vắng vẻ, tránh cho anh ta có ý đồ gây rồi với chị.”

ngN Trịnh Nguyệt ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đã rung động, nếu cậu Lục thật sự coi trọng mình, vậy thật sự là cám ơn trời đất, đó là may mắn của Trịnh Nguyệt tôi đây.

Nhưng vừa rồi em họ nói gì chứ, cậu Lục lại có ý với Phong Linh?

Nghĩ tới đây, trong lòng Trịnh Nguyệt lại cảm thấy nguy hiểm, xem ra mình phải nắm chắc cơ hội, tranh thủ lấy lòng cậu Lục trước, có được sự yêu thích của cậu Lục.

“Ôi, trước đó không phải chị từng nói, có một cậu ám giàu có dùng dấu vân tay để rút tiền trong ngân hàng sao, trong ngân hàng có một phòng bí mật riêng để anh ta gửi vật có giá trị và tiền mặt vào sao, chậc chậc, sao nghe giống trong tiểu thuyết quá, chị thật sự là quá may mắn, gặp được người như thế một lần trong đời, nếu lần sau anh ta lại đến ngân hàng của chị, chị nghĩ cách tiếp cận anh ta, tìm cách lấy ID Wechat của anh ta cho em đi.” – Bạch Nhiễm nói.

“Vì sao lấy được ID Wechat lại cho em?” – Trịnh Nguyệt làm bộ không để ý hỏi.

“Chị có Bao Hạo rồi.”

“Ha ha.” – Trịnh Nguyệt không nói gì nữa, trong lòng thầm nghĩ, em họ à, em không biết cậu ấm giàu có kia là người bị em sai tới sai lui đấy.

Hơn nữa, nghe lời của em họ nói xong, Trịnh Nguyệt càng quyết định không thể nói thân phận thật của Lục Nguyên cho Bạch Nhiễm, nhìn bộ dạng này của em họ, nếu như em ấy biết thân phận thật của Lục Nguyên, chẳng phải là thêm một đối thủ cạnh tranh sao?

Không nhắc tới hai chị em họ có ý định xấu này nữa, nói tới Lục Nguyên lúc này đã về tới cửa trường học.

Tuy rằng Trịnh Nguyệt kia lúc ở trong ngân hàng rất hám của, nhưng nếu lời cô là thật, đã hối cải làm một con người mới, vậy mình giả bộ làm bạn trai giúp cô ấy, giúp cô ấy chuyện này, cũng không có gì to tát.

Ngoài cửa trường học có một cửa hàng, sinh viên xếp hàng không ít.

Cách ăn mặc của những sinh viên này không tầm thường, nhìn qua gọn gàng tỏa sáng, vừa nhìn đã biết hoàn cảnh gia đình rất tốt.

Phía trên cửa hàng viết “Haagen-Dazs’.

Đây là cửa hàng bán Haagen-Dazs, giá cả rất đắt, một phần ít nhất là hai trăm nhân dân tệ, là một trong những loại kem xa xỉ.

Học sinh phổ thông đương nhiên không dám mơ mộng xa vời, bình thường lúc Lục Nguyên đi qua đây cũng chưa bao giờ để mắt.

Nhưng bây giờ, bản thân muốn ăn một phần có gì sai sao?

Người xếp hàng thật sự rất nhiều, dù sao sinh viên đại học Kim Lăng đông, người có tiền cũng không ít, tuy đã mở hai cửa sổ, nhưng trước mỗi cửa sổ đều đầy người xếp hàng.

Lục Nguyên cúi đầu, đi theo nhóm người phía trước.

Đúng lúc này Lục Nguyên nghe thấy tiếng cười trộm phía sau mình truyền tới, nghe tiếng hình như là một nhóm sinh viên nữ.

“Nhìn kìa, ăn mặc rách rưới như vậy, còn mua Haagen-Dazs.”

“Xấu hồ thật, người nghèo thì đi ăn kem nhà máy sản xuất là được, còn chạy đến mua thứ mà chỉ có những cô gái giàu có như chúng ta mới có tư cách mua.”

“Ăn một cây Haagen-Dazs, sợ phải uống nước lọc cả tháng đáy.”

“Vì sĩ diện, thật sự là viễn vông, chắc phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè mắt.”

“Người như vậy thật sự là ném hết mặt mũi cha mẹ, nhà nghèo cũng không sao nhưng mà viễn vông phàm ăn, có con cái như vậy cha mẹ dứt khoát chết đi cho rồi, tương lai chắc chắn bắt hiều, thật sự mắt dạy.”

Mấy sinh viên nữ kia đứng sau Lục Nguyên, líu ríu bàn tán, ngôn ngữ cay độc, giọng nói khinh miệt, khiến Lục Nguyên nghe xong khó chịu.

Mẹ kiếp, nó đang bàn tán về mình à?

Hừ, chẳng lẽ mấy người muốn bị vả mặt?

Lục Nguyên nhịn không được quay đầu lại nhìn xem bộ dạng của những cô gái giàu có này thế nào.

Quả nhiên phía sau có ba sinh viên nữ.

Lớn lên à, cũng thật sự không tệ.

Đặc biệt là người đứng ở giữa, có vẻ xinh đẹp nhất, mặc áo khoác da màu đen, kiểu tóc tết bím đang thịnh hành gần đây, nhuộm màu xám, nhìn sơ qua không khác cây lau nhà là bao.

Trong miệng nhai kẹo cao su thổi bong bóng, gương mặt kiêu ngạo và khinh thường, có cảm giác khá hip hop.

Hai người kia phong cách ăn mặc cũng không khác lắm, từ đôi giày Aape trên chân cũng có thể nhìn ra hoàn cảnh gia đình ba người này thật sự không tệ.

Biểu cảm của ba người, đều rất phách lối, kiêu căng.

Nhưng khiến Lục Nguyên cảm thấy kỳ quái là ánh mắt ba người này cũng không phải nhìn mình, mà nhìn về hàng xếp bên cạnh.

Lục Nguyên hiểu rồi, ba người này không phải đang nói mình, mà đang bàn tán về một sinh viên nữ trong hàng bên cạnh.

Hàng bên cạnh có một sinh viên nữ.

Không cao lắm, vóc người gầy yếu, mặc một áo thun đơn giản, áo thun này là loại hàng vỉa hè mười đồng một cái.

Phía dưới mặc một cái quần jean không quá vừa người, rộng thùng thình, nhìn qua có chút buồn cười.

Nhưng cô gái này cũng trắng trẻo xinh xắn, khuôn mặt xinh đẹp bị che đi bởi mái tóc dày, sườn mặt sinh động, đôi môi mỏng, nếu như cười rộ lên chắc chắn có độ cung đẹp mắt.

Nhưng cô gái này cũng không cười, đầu củi gằm, biểu hiện tự ti mặc cảm.

Lục Nguyên cảm thấy kỳ quái, cô gái này nhìn qua hình như hoàn cảnh gia đình thật sự không tốt, sao lại xếp hàng mua Haagen-Dazs chứ?

“Ha ha, Chu Doãn, mày điếc rồi à, tụi tao đang nói mày đấy, mày có nghe không?”

Ba sinh viên nữa kia thấy cô gái vẫn cúi đầu không nói lời nào, cũng không nhịn được, trực tiếp đi tới trước bao vây cô gái kia lại.

Xem ra họ có quen biết nhau.

Chu Doãn vẫn cúi đầu không nói.

“Chu Doãn, nghe nói mày vừa lấy được tiền trợ cấp sinh viên nghèo phải không? Sao nào, chân trước vừa cầm tiền trợ cấp của trường, chân sau đã đi mua Haagen-Dazs?”

“Mọi người đến xem cô ta này, trong nhà nghèo tới nỗi học phí, tiền thuê nhà còn không đóng nỏi, cầm tiền trợ cấp của trường tới ăn Haagen-Dazs, mọi người gặp loại người như vậy chưa? Mau đến xem đi.”

“Mọi người từng gặp cô gái nào ham ăn biếng làm như vậy chưa? Trường trợ cấp tiền cho mày học tập, mày lại cầm đi hưởng thụ, đã nghèo còn không có chí, thật sự làm người vô ích.”

Thấy Chu Doãn nãy giờ không nói gì, ba sinh viên nữ bắt đầu kêu lên.

Quả nhiên dẫn tới ánh mắt không tốt của mọi người.

Đúng vậy, mọi người thấy quần áo trên người Chu Doãn, chỉ biết cô gái này gia đình nghèo khó, nhưng lại tiêu tiền mua Haagen-Dazs, hơn nữa nghe nói còn dùng tiền trợ cấp sinh viên nghèo để mua.

Trong lòng tự nhiên khinh bỉ Chu Doãn.

Ngay cả Lục Nguyên, trong lòng cũng có chút thất vọng khó nói.

Cô gái tên Chu Doãn này, lớn lên xinh xắn, nhưng sao lại là một người ham ăn biếng làm chứ?

Thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

“Mọi người nhìn kỹ bộ dạng của cô ta, nhớ kỹ người này.”

Cô gái xinh đẹp nhất trong ba sinh viên nữ kia, đột nhiên nắm tóc Chu Doãn, sau đó kéo, Chu Doãn không tự chủ được ngắng đầu lên.

Lập tức, Lục Nguyên nhìn tới ngây người.

Cô gái này quá đẹp.

Có lẽ là bởi vì nghèo nên trên mặt cô gái này không có chút dấu vét trang điểm nào, nhưng có vẻ đẹp trời sinh, làn da cô cực kỳ mịn màng, chỉ là nhìn qua hơi vàng vọt, có lẽ do không đủ dinh dưỡng.

Lông mày thanh mảnh, đôi mắt giống như hồ nước mùa thu, có cảm giác giống nước ở Giang Nam, khiến cho người ta có cảm giác vừa ưu thương vừa kiên cường.

Lúc này, đôi môi mỏng của cô ấy mím chặt, vẫn không nói câu nào như cũ.

Cô gái bị giựt tóc rất đau, nhưng không hề cầu xin, cũng không kêu khóc, vẫn im lặng như vậy.

“Thật sự kỳ quặc.”

Có lẽ biểu hiện của Chu Doãn, khiến ba sinh viên nữ kia cũng cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, nên đá Chu Doãn một cái, sau đó thả tay.

Cứ như vậy, Chu Doãn bị mọi người khinh bỉ, mua một phần Haagen-Dazs hương vani, cúi đầu rời đi.

“Ôi trời, con gái bây giờ thật sự là viễn vông, nghèo như vậy còn ăn Haagen-Dazs. Thật không biết, một phần Haagen-Dazs có thể chính là tiền lương mấy ngày của cha mẹ cô ta.” – Mọi người lắc đầu thở dài nói.

Trong lòng Lục Nguyên cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Cô gái này tuy rằng xinh đẹp, nhưng quả thật có chút quá ham muốn hưởng thụ rồi, không phải nói không thể ăn đồ ngọt xa xỉ như vậy mà quan trọng là gia cảnh như thế, còn cầm tiền trợ cấp cho sinh viên nghèo, chạy tới mua một phần kem hơn hai trăm đồng, như vậy cũng không phù hợp.

Nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người của Lục Nguyên.

“Hừ, ở đây vẫn còn một tên.” – Ba sinh viên nữ kia nhìn Lục Nguyên khinh bỉ.

Ái chà, Lục Nguyên vừa nhìn đã biết những người này xem anh giống với cô gái vừa rồi.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cũng có chút ngượng ngùng.

Lục Nguyên dứt khoát không ăn nữa, đi theo hướng Chu Doãn vừa rời đi.