Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 83




Thôn Ngũ Liên có một đại phu lớn tuổi, người trong thôn bị đau đầu nóng sốt, đều để Phùng đại phu kê đơn thuốc, bệnh nghiêm trọng một chút thì phải đi đến thôn trên bốc thuốc. Do là người đồng hương, nếu bệnh nhẹ Phùng đại phu sẽ đi lên núi hái thảo dược mà không lấy bạc, người dân sẽ lấy ít rau dưa, nhiều trứng gà, hào phóng hơn sẽ đem đến một con gà, mấy con cá. Phùng đại phu có ba nhi tử, đều ở trong thôn, cho nên cuộc sống hoàn toàn có thể tự lo, bốc thuốc cho người trong thôn hay xem bệnh tựa như là một nghĩa vụ mà thôi.

Thân thể Lưu Thành gầy yếu, Phùng đại phu chỉ là một đại phu thông thường, cho nên chỉ dựa vào phương thuốc của đại phu trấn trên, tìm một ít dược thông thường, còn những dược liệu khác thì Lưu gia phải bỏ tiền ra mua. Lưu Thành cũng biết gia đình thiếu thốn, hắn uống thuốc, học phí đều do nhà chi ra, nên rất nhạy cảm và hiểu chuyện.

Tháng tám cây cối trên núi tươi tốt, từ xa liền thấy một quả táo dại trên cành, trong quả táo rất lớn. Còn ở vùng lân cận thì có quả đào, nhưng phải mất 90 tuần trăng mới ăn được. Ở trong thôn, mỗi nhà đều có trái cây để ăn, mùa hè đào mận đều có, bên trong ruộng đất còn có dưa hấu, cơ bản bọn nhỏ không thiếu thức ăn, nhưng ở trấn trên có loại mứt hoa quả dùng làm điểm tâm, bọn nhỏ nhìn thấy liền thèm, chỉ có vào ngày tết, người lớn mới mua một chút.

“Mộc Mộc tỷ, ở ngọn núi này có rắn, hãy để đệ đi trước cho.” Lưu Thành tuy rằng chỉ tám tuổi, khi trưởng thành trông rất thanh tú, lại có vài phần tái nhợt do sức khỏe yêu, bất quá cũng có đi học, so với bọn Thiết Đản lại khá hiểu lễ nghĩa, biết quan tâm Lâu Hướng Vãn.

Nhìn đứa nhỏ trước mặt thua mình hơn một thước, trong tay cầm gậy trúc mở lối đi ở trên núi, như vậy dù có rắn cũng bị âm thanh làm kinh hãi bò đi. Lâu Hướng Vãn không chỉ biết cười cười, đứa nhỏ này thật sự rất chất phác đáng yêu.

Người trong thôn đều chuẩn bị vào núi để săn bắn, vào mùa xuân có thể hái ít nấm, mùa thu tìm ít hoa quả, cho nên thảo dược trên núi phát triển rất tốt. Lâu Hướng vãn vừa hái thảo dược vừa giới thiệu thuộc tính thảo dược cho Lưu Thành biết, thuận tiện nói cho Lưu Thành cách hái thảo dược, là từ gốc. Toàn bộ từ thân đến lá đều có thể sử dụng, nếu là thảo dược tốt có thể đưa đến hiệu thuốc để đổi lấy chút tiền.

Lưu Thành rất thông minh, tuy Lâu Hướng Vãn nói chuyện rất tẻ nhạt, nhưng đều nhớ kỹ. Thoáng thấy dưới gốc cây có nhân sâm, đoán nó đã được năm sáu tuổi, tuy rằng không lớn mấy, nhưng có thể dùng để bổi bổ thân thể Lưu Thành.

“Mộc Mộc tỷ, cái này có thể bán lấy tiền!” Lưu Thành bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn Lâu Hướng Vãn, hắn đương nhiên biết nhân sâm. Lúc đó Phùng đại phu nói thân thể hắn khá yếu, nếu có nhân sâm bồi bổ thì tốt, Đại Lưu đau lòng cho con, khẻ cắn răng hỏi Phùng đại phu giá cả nhân sâm. Nếu có mười lượng bạc, cũng chỉ có thể mua rễ của nhân sâm. Lưu Thành là con nhà nghèo, rất xem nặng tiền bạc, nên khi thấy Lâu Hướng Vãn đưa cây nhân sâm cỡ ngón tay út của mình, liền sợ hãi với sự hào phóng của nàng.

“Hài tử ngốc, tiền quan trọng hay thân thể quan trọng, cố bồi bổ thân thể, ngày sau thi khoa cử làm Trạng Nguyên, rồi sau đó trả lại cho ta,” Lâu Hướng Vãn nở nụ cười, nhéo lấy khuôn mặt ốm yếu Lưu Thành, còn nhỏ đã sớm trưởng thành khiến người ta thấy đau lòng.

“Nhưng mà….” Lưu Thành còn muốn nói gì đó, chỉ là khi nhìn cây nhân sâm trong tay. Sau đó vui mừng gật đầu, điều này làm Lâu Hướng Vãn nở nụ cười, Lưu Thành là đứa trẻ hiểu lễ nghĩa nhưng cũng không quá bảo thủ, biết tiến biết lùi thật là một hài tử ngoan hiếm gặp.

Lâu Hướng Vãn hái chút thảo dược, sau đó thuận tiện hái một vài quả táo, đưa cho Lưu Thành mang theo xuống núi, nói cho hắn biết cách bảo tồn nhân sâm. Mỗi ngày cắt một chút nấu cháo ăn, một gốc cây có thể ăn được tới hai tháng.

Về đến nhà, Lăng Thanh đang ở trong viện mài đá, nhìn Lâu Hướng Vãn trở về, bĩu môi, “Muốn ăn đậu hủ, thì chúng ta tự đi mua không được sao.” Hắn cảm thấy rất phiền, phải ở nhà ngâm đậu nành, để làm đậu hủ gì đó? Hơn nữa trong nhà chỉ có bốn người, chẳng ăn được bao nhiêu, càng thêm thấy chán nản.

“Dĩ nhiên có chỗ dùng nó, mặc dù ta chẳng nhớ rõ hết cách làm, nhưng chỉ cần dùng thử vài lần sẽ nhớ.” Lâu Hướng Vãn chuẩn bị làm món đậu khô, theo cách hướng dẫn ở trên quyển tạp chí mà mình xem trước kia, do chỉ nhớ sơ sơ nên Lâu Hướng Vãn cũng không biết có thể thành công hay không?

Đậu nành rửa sạch được ngâm trong nước, hiện nay Lâu Hướng Vãn chỉ chờ làm xong cối xây đá, lập tức đem đậu nành xây thành sữa đậu nành, sau đó rót vào bên trong cái tô dùng lửa đun sôi, dùng thạch cao đem sữa đậu kết thành đậu hủ trắng nõn. Loại đậu hủ này đều được làm như vậy, nên việc này cứ để cho Hạ thúc làm, còn Lâu Hướng Vãn chỉ đứng một bên xem.

“Này phải bỏ đường vào.” Vừa ra mẻ đậu hủ nóng hổi, Lâu Hướng Vãn lấy ra bốn cái chén nhỏ, sau đó bỏ thêm đường trắng, bận rộn đến trời tối, bốn người đều vây quanh cái bàn bắt đầu ăn, mùi thơm đậu hủ cùng đường trắng ngọt ngào, càng tăng thêm hương vị thơm ngon.

“Hạ thúc, đem tàu hủ này để trên tám ván gỗ.” Lâu Hướng Vãn cũng rất cẩn thẩn, sau khi ăn đậu hủ xong, liền bắt đầu làm tàu hủ khô, tấm ván gỗ làm bằng loại gỗ thượng hạnh được chém thành một miếng có chiều rộng ước chừng nửa thước, chung quanh tấm ván gỗ đều được đóng thêm miếng gỗ nhỏ bao quanh lấy, như vậy thì tàu hủ sẽ không bị rơi xuống, chờ sau khi miếng tàu hủ nóng được đông lạnh, liền bắt đầu cắt vải bông màu trắng đem quấn quanh khối tàu hủ ở trong theo hình vuông nhỏ, sau đó để thêm một tấm ván khác ở trên, sau đó để một khối đá lớn để ở trên nữa, chờ thêm một lúc sẽ thành loại tàu hủ non màu trắng như trẻ sơ sinh.

Lâu Hướng Vãn hướng dẫn cách làm cho Lăng Thanh và Lạc cô cô, Hạ Minh thúc. Lúc này nàng bắt đầu nấu một nồi canh lớn, cho thêm bát giác(*), hồi hương, quế, cam thảo, kết hợp cùng mười mấy loại vật liệu khác. Sau đó đem nồi canh gà nấu hôm qua rót vào bên trong cái nồi lớn, cho vào dầu ăn, muối, dấm chua, chờ có tàu hủ non, liền bỏ vào trong nồi lớn, đun lửa hầm từ từ cho đến tối.

Sáng sớm ngày thứ hai.

“Ngươi muốn ta đem cái này bán ở trên đường?” Giọng Lăng Thanh dường như muốn phá nóc nhà, bắt hắn làm ruộng còn chưa tính, còn để hắn làm rao bán hàng ở trên phố, Lăng Thanh nghiêm mặt, bên trong mắt xếch xinh đẹp đều là sự bất mãn, sớm biết như vậy chi bằng cứ để nàng ở lại Phượng Vương phủ đi.

“Lăng Thanh, chúng ta hết tiền rồi.” Lâu Hướng Vãn đem tiền tu sửa phòng và mua gỗ cùng trả tiền công, sau đó mua ruộng đất, nên chỉ còn lại không đến mười hai lượng bạc, vì muốn sinh tồn, đã tới lúc Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh phải tự lực cánh sinh.

“Mộc Mộc, ngươi quả là một tên bại gia (*) mà!” Lăng Thanh căm hận đến cắn răng, bực bội nhìn Lâu Hướng vãn, xuýt nữa đã phát điên, “ được, chúng ta cùng rao hàng bán!” Chuyện mất mặt như vậy, tuyệt đối Lăng Thanh sẽ không chịu làm một người đâu.

(*) Bại Gia: ý nói một người đã bị phá sản, không còn tiền bạc.

Hạ thú cùng Lạc cô cô đều cười, nhìn Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh, dù sao Hạ thúc và Lạc cô cô kỳ thực cũng không có tiền. Hạ Minh thúc chỉ sống một mình, nên mấy năm nay chỉ có làm ruộng, thêm săn bắt thú đã đủ nuôi bản thân. Còn Lạc cô cô do bị cướp hết bạc, nên không có tiền, mới không giúp được gì.

“Được, hai chúng ta cùng bán.” Lâu Hướng Vãn gật đầu, cùng đem số đậu hủ khô này bán đi nhanh. Về phần món ăn này, nàng đã biết một chút, do lúc trước đầu bếp Mộc gia đã nghiên cứu sáng tạo ra. Vốn đây chỉ là món ăn bình thường, nhưng do không có ai biết làm món đậu hủ khô, nên có thể kiếm được một ít tiền, bất quá sau này khẳng định có người sẽ nghiên cứu ra đậu hủ làm như thế nào, đến lúc đó sẽ không còn kiếm được lợi nhuận gì rồi.

Trong thôn có xe bò, cách bảy ngày mọi người đều sẽ lên trấn, đến lúc này mọi người ở trong nhà cũng đều đi ra ngoài bán hàng, có người đem rất nhiều rổ hoặc sọt đã được đan đem bán, có người mang nhiều trứng gà và trứng vịt, cũng có bán cá, cho nên trời tờ mờ sáng, tất cả mọi người đều ngồi trên xe bò đi ra ngoài.

“Mộc Mộc, ngươi ở đây bán cái gì vậy?” Người nói chuyện chính là mẹ Thiết Đản, Tô Thị, xem ra là một phụ nữ ôn hòa, trong giỏ xách của bà có đến sáu mươi, bảy mươi quả trứng gà, một cái lồng khác có chừng mười con thỏ, đều đem đến chợ bán. Tuy Lâu Hướng Vãn mới đến ở Thôn Ngũ Liên, nhưng bởi vì quan hệ với mọi người không tệ, tất cả mọi người đều rất vui vẻ khi nói chuyện với nàng.

Ngay cả phụ nhân Lưu gia, Thúy Tử lúc này gặp Lâu Hướng Vãn cũng có chút xấu hổ, nét mặt ngượng ngùng. Ngày hôm qua khi Lưu Thành về nhà, Thúy Tử còn dọa Lưu Thành nói Lâu Hướng Vãn muốn đem hắn vào trong núi cho sói ăn, nói tâm tư Lâu Hướng Vãn thâm độc, biến người Lưu gia thành kẻ đê tiện, còn nàng sẽ tạo được ấn tượng tốt với người trong thôn Ngũ Liên, quả là rất ác độc, dùng cách dẫm đạp lên người khác để đi.

Lưu Thành nhìn nương hắn, cuối cùng lấy nhâm sâm trong túi đưa cho, chỉ nói Lâu Hướng Vãn đào cho hắn để bồi bổ thân thể. Sau đó còn dạy phải ăn như thế nào, còn đưa hắn vào trong sân, dùng cây gỗ dạy hắn viết chữ, Đại Lưu hung hăng trừng mắt Thúy Tử, Thúy Tử là kẻ ngốc nghếch, không tin có người có tâm địa lương thiện, nhưng khi nhìn cây nhân sâm quý được đưa cho Lưu Thành để bồi bổ thân thể, lúc này mới hơi ngượng ngùng khi đối mặt với Lâu Hướng Vãn.

“Đây là bí quyết gia truyền, dùng để kiếm sống thôi.” Lâu Hướng Vãn cười mở miệng, nàng đưa ra một thùng gỗ, bên trong đều là đậu hủ khô, thêm một cái biển bằng gỗ. Đợi khi đến chợ, đem biển tử cùng thùng gỗ bày ra, trải mảnh vải màu trắng lên, bán đậu hủ non. Lâu Hướng Vãn đã định giá, một đồng một khối, cho dù có hơi đắc một chút, nhưng dù sao trứng gà Tô thị cũng là hai văn tiền một trứng. Nhưng vì đây là vật ít thấy nên có hơi hiếm lạ, nên Lâu Hướng Vãn liền kiếm được một ít tiền.

Nghe nói là phương pháp gia truyền, những người khác cũng không hỏi nữa, dù sao tổ tiên truyền lại, đây là đều cơ mật, mà Lăng Thanh là nam nhân nên không thể ngồi lên xe, liền chọn cách gánh hàng đi ở bên cạnh, nghe lời Lâu Hướng Vãn nói, khóe miệng run run vài cái. Lâu chủ muốn lừa người chết không đền mạng sao! Hắn không tin Cố sư phụ lại biết làm ra đậu hủ non này.

Chợ trông rất náo nhiệt. Do đi sớm, nên khi đến thì mặt trời đã lên cao, Lăng Thanh cùng Lâu Hướng Vãn phải thức dậy sớm. Giờ bụng của hai người đều đói, lại không hề nghĩ đến chuyện xem tiền tài như mạng, nên vẫn chưa có khai trương hàng ra bán, mà đi mua bốn cái bánh bao để bắt đầu ăn, người trong thôn thấy cũng chỉ cười cười, dù sao bọn họ biết Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh tuyệt đối không phải kẻ thiếu tiền, cho nên chuyện buôn bán chỉ là làm cho vui thôi.

Những người khác đều ra sức đem trứng gà, vịt cá, nhiều loại rau dưa, hay vật phẩm thủ công ra bán. Lâu Hướng Vãn vừa mới bày đồ ra bán, mọi người đi ngang qua đều khá tò mò không biết đó là cái gì, hỏi giá thấy có hơi đắc, mọi người lại thấy một khối nhỏ đã mất một đồng tiền, lập tức tắc lưỡi lắc đầu tránh ra.

Đợi nữa ngày, cả một khối đậu hủ cũng chưa được bán, dù không ít người hỏi, nhưng vì hơi đắc, nên cũng không có ai đi lại mua, Lăng Thanh nhìn Lâu Hướng Vãn, vui sướng khi thấy người gặp họa liền nở nụ cười, “Mộc Mộc, buôn bán không được khá lắm.” Cho nên trở về trong lâu giết người cướp của đi, một đầu người liền năm trăm lượng bạc, còn kiếm nhiều hơn một khúc đậu hủ chỉ có một đồng tiền kia!

“Chờ đi.” Lâu Hướng Vãn cười bí hiểm, nhìn bốn phía, sau đó đi tới một tửu lâu cách đó không xa, bà chủ tửu lâu nhìn Lâu Hướng Vãn đầy nghi ngờ, bất quá vì mưu sinh, cũng khôn khéo lưu loát, nhiệt tình cười, ”Cô nương, muốn mua gì à?”

“Đại tẩu, ta muốn mượn nồi cùng than của ngươi dùng.” Lời Lâu Hướng Vãn vừa nói ra, mặt bà chủ liền rét lạnh, Lâu Hướng Vãn cũng không cần để ý, tiếp tục mở miệng, ”Ta trả cho ngươi 20 văn tiền xem như phí tổn.”

Chờ Lâu Hướng Vãn mượn lò than cùng nồi, thuần thục đem đậu hủ non cắt thành miếng nhỏ, lại cắt hạt tiêu. Sau đó mua một khối thịt heo, thái sợi, để vào trong nồi, đem hạt tiêu trộn cùng với đậu hủ non, dầu, muối, dấm chua để vào nồi, lại bỏ thêm hạt tiêu, lại để một mâm đậu hủ non vào nồi rang xào, người đến đều có thể ăn thử một chút.

Vốn dĩ nhóm lửa tại chợ đã khiến cho mọi người khá ngạc nhiên, càng đừng nói đến chuyện Lâu Hướng Vãn chịu lỗ vốn để đi mua cả thịt,”Ta nếm thử một chút nha.” Nói chuyện là một nữ đầu bếp có hơi mập mạp, nhìn y phục có vẻ không tầm thường, những người quen biết đều lập tức nhường đường, cúi đầu khom lưng ho một tiếng Vương Đại nương, người đến chính là nữ đầu bếp của thiếu gia Vương gia. Mùa hè, thiếu gia Vương gia ở tại thiền viện muốn giảm cân, do không có món ăn gì ngon nên mấy ngày nay trông rất gầy, làm Vương Đại nương cũng rất lo lắng, nhưng khi thấy Lâu Hướng Vãn rang thức ăn, thật sự muốn lên nếm thử xem.

Bởi vì nơi này không có đậu hủ non, nên thử gấp một đũa ăn, cảm giác khá ngon miệng, thịt lại béo, thêm có vị cay, hơn nữa lại còn cảm nhận được mùi vị đậu hủ non. Nếu ăn cùng với cơm lại càng ngon hơn, Vương Đại nương mừng rỡ liền mua 50 miếng đậu hủ non, vì Vương gia, dù là 50 văn tiền cũng không đáng kể chút nào.

Có người mở hàng, người tiếp theo cũng ăn một đũa thấy hương vị hơi lạ, một lát sau hơn ba trăm miếng đậu hủ liền bị người giành mua sạch, bởi vì thức ăn mới lạ, hai quán cơm lớn nhất của trấn trên cũng mua 100 miếng, còn lại khoảng trăm miếng đậu hủ, nhà này mua năm miếng, nhà kia mua ba miếng, cho nên thời điểm Lâu Hướng Vãn thu dọn quán, bên trong bao vải đều là đồng tiền vang lên leng keng, mà hai chủ quán của quán cơm cùng đặt đơn hàng với Lâu Hướng Vãn, ngày mai 100 miếng đậu hủ, thuận tiện hỏi thêm các món ăn mới được làm từ món đậu hủ. Lâu Hướng Vãn vui vẻ nói ra vài món ăn, thịt kho tàu gà xào đậu hủ. Sáng sớm, lấy đậu hủ trong thùng gỗ cắt ra thành từng khối, nếu như có khách quý, lấy đậu hủ đã được cắt thành khối, rải thêm dầu vừng, cho chút hạt tiêu, dùng để ăn cháo cùng với mì sẽ rất ngon.

Trừ tiền vốn, một buổi sáng đã kiến được hai trăm 50 văn tiền, hơn nữa số lượng không đủ, nếu có nhiều hơn, đoán chừng ít nhất có thể trên 500 văn tiền, mười ngày là 5000 văn tiền, khoảng năm lượng bạc. Một tháng, kiếm khoảng 15 lượng bạc, những người bán hàng khác đều kinh ngạc, trong lòng thầm nhẩm bảng cửu chương, hơn nữa đây là phương pháp làm đậu hủ gia truyền, không lo người khác sẽ biết cách làm, nên vụ kinh doanh này là độc quyền, một năm có thể kiếm bảy tám chục lượng bạc, đời sống của người dân trong thôn chỉ chi tiêu một tháng có hai ba lượng bạc, với số tiền một tháng mà Lâu Hướng Vãn kiếm được có thể sống đến ba năm.

“Tô tẩu, đậu hủ này được dùng từ đậu nành làm ra, không biết nhà tẩu còn dư đậu nành hay không, nếu như còn  ta sẽ mua hết toàn bộ.” Lâu Hướng Vãn bước đến chỗ Tô thị, nghe những lời của nàng. Thúy Tử ở trong góc không khỏi đỏ mắt, số đậu nành kia do chính nhà nàng trồng ra, lập tức cảm giác như mình bị lừa gạt, khó trách Lâu Hướng Vãn lấy đậu nành lại vui vẻ thế, quả đúng đã bị ả bày kế.

Số đậu nành cũng rất rẻ, Lâu Hướng Vãn lại đưa giá cả không tệ, hai văn một cân, Tô thị lập tức quyết định đem đậu nành của nhà mình bán hết cho Lâu Hướng Vãn, mà những nhà khác cũng đều đồng ý. Mặc dù Lâu Hướng Vãn kiếm nhiều tiền, nhà các nàng cũng kiếm được tiền lẻ, mặc dù đậu nành trong nhà có rất ít, nhưng vì rất ít ăn, nên trong nhà cũng còn khoảng trăm cân, kiếm được 400 văn tiền, có người thậm chí nghĩ sang năm sẽ trồng đậu nành thượng hạng ở chân núi.

Nhưng duy nhất chỉ có mình Thúy Tử không có tới, Lâu Hướng Vãn cũng không để ý nhiều, Thúy Tử thật ra cũng có dự định của riêng mình, mua đậu nành có thể kiếm được bao nhiêu, đem đậu nành trong nhà bán đi, chỉ bằng với một buổi sáng Lâu Hướng Vãn kiếm được tiền. Điều Thúy Tử muốn là có thể làm ra loại đậu hủ khô kia, sau đó đem bán đi mới kiếm được nhiều tiền.

Lâu Hướng Vãn bán hết rất nhanh, liền về trước những người khác. Nếu không chừng, phải chờ đến mấy canh giờ, mặc dù Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh không có xe bò, nhưng đối với người tập võ chẳng khó khăn gì, lúc trên đường trở về thôn, hai người không thèm để ý, khi đi được mấy bước liền có người bám theo sau.

“Chút tiền này lại có kẻ muốn cướp?” Lăng Thanh vô lực liếc mắt, đối với trào lưu trên giang hồ không có gì không cướp kia. Lăng Thanh cảm thấy rất bất lực, chẳng qua chỉ có hai ba trăm văn tiền mà cũng có kẻ muốn cướp sao.

“Nhanh như vậy đã có người, thứ họ nhìn trúng không phải ít tiền kia, mà là món đậu hủ khô kia.” Lâu Hướng Vãn mở miệng cười, thật ra phương pháp làm đậu hủ khô không khó, chẳng qua so với việc làm đậu hủ, lượng nước muối cần dùng cần phải khác nhau. Hơn nữa, vì để đậu hủ ngon hơn, Lâu Hướng Vãn còn cho thêm trứng gà vào trong đó.

Làm đậu hủ quan trọng nhất là độ nước nóng, trông chừng lửa kĩ, mới làm ra được đậu hủ ngon. Bốn đến tám miếng chất chồng lên, cũng rất căng đầy, không bị chảy nước, không bị bể ra, dù làm món kho cũng không mất mùi vị. Thật ra mỗi thứ đều có một chút bí quyết, nhưng không khó khăn lắm, chỉ có điều ở nơi đây cũng gặp phải rắc rối, mà chỉ có hơn một canh giờ đã bị người theo dõi.

Đi theo sau Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh có bốn người, là đám côn đồ trấn trên, trong đám người đó có Triệu Đức, vừa mở một cửa hàng, bán bánh bột ngô, thấy Lâu Hướng Vãn kiếm tiền lập tức hoa cả mắt. Ba tên còn lại là côn đồ của trấn, bọn chúng đều là những tên gian xảo. Hơn nữa cả đám đều nhìn trúng loại vị thuốc này, hơn nữa một trong ba tên côn đồ có tên Hoàng Hiền Nhân là đệ thê (em vợ) của Huyện thái gia, ngày thường đều ỷ vào quan hệ này,nên không dám làm xằng bậy quá mức, nhưng cũng chẳng khác nào một tên ác bá đầu đường xó chợ, mỗi tháng đều đem tặng mười lượng bạc cho huyện thái gia, nên thường ngày những người ở nông dân đều tránh né chúng.

Lâu Hướng Vãn cùng Lăng thanh cứ đi thẳng, rồi cứ lượn đi vòng quanh rừng cây ở ngoài trấn. Sau đó mủi chân chỉa xuống đất, bóng dáng vọt thẳng lên đại thụ, ẩn giấu thân mình thuận tay hái lấy mấy hạt dẻ, vừa ăn vừa chờ thỏ chui vào bẫy.

“Người đâu?” Cả bốn người, Triệu Đức, Hoàng Hiền Nhân vọt từ trong rừng cây ra, sửng sốt khi không nhìn thấy Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh, liền nhìn chung quanh, một người leo lên cây tìm kiếm. Trong lúc đó, tay Lâu Hướng Vãn liền âm th động, một vỏ hạt dẻ trực tiếp bắn về phía nam nhân leo lên trên cây.

Vỏ ngoài hạt dẻ đều là gai, cộng thêm một chút công lực của Lâu Hướng vãn, côn đồ đau đớn, kêu thảm một tiếng, trực tiếp té từ trên cây xuống, cũng may chỉ leo lên chưa tới hai thước, mới không bị gãy tay chân, mà mấy người kia đang kinh ngạc, đột nhiên có hạt dẻ bắn qua, kêu lên thất thanh, nhưng ở trong rừng không nhìn thấy có ai khác, lại bị rơi xuống cây sau đó còn kêu lên có quỷ, tè ra cả quần chạy đi, trông quá mất mặt.

Bóng dáng Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh rơi nhẹ xuống, hai người liếc mắt nhìn nhau đều nở nụ cười, thật ra thì có lúc, cuộc sống đơn giản cũng vui vẻ hơn. Mặc dù nói đôi vợ chồng nghèo khổ có đến trăm chuyện không vui, nhưng bất kể Lâu Hướng Vãn hay Lăng Thanh, nếu đã muốn trải qua cuộc sống của người bình thường, đương nhiên không thể có chuyện này. Chỉ là sau đó trải qua một thời gian dài, con người ta luôn không dễ dàng thỏa mãn, cứ hay đứng núi này trông núi nọ.

Chờ Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh trở về Hạ Gia, cũng ngay lúc ăn cơm trưa, những người khác bán đồ trở về nhà cũng đã xế chiều, tìm kiếm đậu nành trong nhà đem tới bán cho Lâu Hướng Vãn.

“Thành Thành, chút con qua nhà Mộc Mộc, xem bọn họ làm đậu hủ như thế nào, rồi về nói lại cho nương, nương sẽ mua kẹo cho con ăn.” Thúy Tử thấy Lưu Thành vừa đi học trở về, ở trong phòng bếp thấp giọng dụ dỗ, buổi sáng đem cá ra chợ bán, mua được một thỏi kẹo quế hoa đưa cho Lưu Thành.

“Nương.” Lưu Thành cau mày, hắn mặc dù chỉ có tám tuổi, nhưng cũng hiểu được đạo lý. Lúc mới ăn cơm, Thúy Tử nói Lâu Hướng Vãn gian xảo thế nào, lừa gạt nhà bọn họ lấy 70 cân đậu nành, đã có thể bán đến 100 đến bốn trăm văn tiền, 70 cân rau dưa nhiều nhất chỉ có 100 văn tiền, quả là lỗ vốn lớn. Đại Lưu không có mở miệng, chẳng qua chỉ gắng chịu đựng để ăn cơm.

Lưu Thành không ngờ trong lúc Thúy Tử rửa chén lại nói chuyện như vậy, thấy nhi tử không lên tiếng, Thúy Tử lần nữa mở miệng dụ dỗ,”Thành Thành, nương chỉ muốn làm một chút để đem ra chợ bán kiếm tiền, cũng sắp đến mùa đông, mà con lại không có một bộ quần áo mới, nếu không có áo ấm làm sao bây giờ? Thân thể con lại không tốt, nương không muốn con bị cảm lạnh, con trai ngoan, nương chỉ lén làm một chút để mua thêm đồ đạc trong nhà thôi mà.

“Con không đi, phu tử nói quân tử có cái nên làm có cái không nên làm.” Lưu Thành vẫn như trước, lắc đầu một cái, hắn biết nhà hắn nghèo, nhưng chuyện này thực sự hắn không muốn làm, thứ nhất biết rõ đó là không đúng, thứ hai Lưu Thành không muốn Lâu Hướng Vãn thất vọng về hắn. Hắn thích Lâu Hướng Vãn luôn cười với hắn, vuốt đầu hắn, thật sự rất ấm áp. Cho dù thân thể có ốm yếu, hay nhà nghèo khó cũng đều đồng lượt biến mất.

“Đứa nhóc này quả là không biết điều gì cả!” Thúy Tử bừng bừng nổi giận, đáng tiếc hắn là nhi tử của mình, không bỏ được cũng không mắng được, chỉ có thể vừa rửa chén vừa nói nhảm. Thúy Tử chưa từ bỏ ý định, nhưng biết bản tính con trai mình mạnh mẽ, ngày đó dầm mưa bị bệnh, nóng sốt đau đớn, cũng không nói với mình một tiếng, quật cường đứng lên y như đầu con la không đụng vỡ vách tường phía nam thì chưa từ bỏ ý định.

Thế nhưng làm sao có cơ hội phát tài lại bỏ qua, Thúy Tử nghĩ sẽ len lén đến Hạ gia xem trộm, nhưng lại nghĩ tới Hạ Minh là một thợ săn, lỗ tai thính hơn người bình thường, cho nên cách này không được, chưa xem được đã bị cho là kẻ ăn trộm, muốn nhờ con trai mình lại càng không được, hay là tìm những hài tử khác xem sao? Lâu Hướng Vãn thích nhất là hài tử, đối với hài tử không có phòng bị gì? Thúy Tử nghĩ xem nên chọn hài tử nào trong thôn, cuối cùng quyết định chọn con nhà Lục gia, có đứa nhóc mập mạp, ngơ ngác ngốc nhếch, lại tham ăn, đến lúc đó mình dụ cho nó ăn chút gì đó, chắc chắn có thể thành công!

Qua hai ngày.

Biết Lâu Hướng Vãn bán đậu hủ kiếm rất nhiều tiền, tất cả bọn nhỏ đều hiếu kỳ, đến nhà Hạ Gia, thật ra thì có vài người cũng có ý định giống Thúy Tử, ai cũng chỉ muốn mình được sống tốt hơn.

Lâu Hướng Vãn cũng không để ý, thấy hài tử tới, cũng là lúc Hạ gia vừa ăn xong cơm tối, đậu hủ vẫn còn trong nồi, Lâu Hướng Vãn liền cười múc ra cho mỗi đứa nhỏ một chén, cho thêm đường. Đầu năm nay đường hơi đắc, nên đậu hủ cho bọn nhỏ ăn một cái đã sạch sẻ, Thiết Đản lập tức mang mọi người vào trong sân, mang chén đi rửa sạch sẽ, vốn mấy đứa nhỏ được người lớn dặn đến để xem cách làm món đậu hủ khô, nhưng rốt cuộc lại quên mất, liền mỉm cười đi rửa bát.

Tiểu Bàn ăn rất nhiều, ăn hết Lâu Hướng Vãn lại múc thêm cho hắn một chén nữa, mà không có trách cứ hài tử gì cả, tiếp tục đi làm đậu hủ khô. Thiết Đản là người cũng khôn khéo, thấy Lâu Hướng Vãn phải làm đậu hủ khô, không muốn để bọn nhỏ xem liền trực tiếp đem tất cả hài tử đi về, chỉ còn Tiểu Bàn ở trong phòng bếp tiếp tục ăn.