Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 69-3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





“Vương gia, ta là đại phu, không những biết, còn thấy và cắt qua, vương gia muốn thử không?” Lúc trước còn cố che đậy cảm xúc nhưng giờ thì đã hoàn toàn biến mất, bàn tay bé nhỏ trắng nõn của Lâu Hướng vãn giơ lên, phát ra tiếng răng rắc, làm cho nét mặt Phượng Kính Dạ cứng ngắc, sau đó lắc đầu, trước đây Tiểu Mộc Đầu còn ngu ngốc, giờ xem ra là sói đội lớp da dê, chẳng những móng vuốt sắc bén, miệng còn rất lợi hại.

Phía sau đình là hồ nước, hoa sen nở rộ, gió mát hiu hiu, bởi vì là giữa trưa, bốn phía không có nha hoàn hay gã nô tài nào, không gian tĩnh lặng, bên cạnh Lâu Hướng Vãn là nam nhân tuấn mỹ như ngọc.

Thật lâu sau đó, Lâu Hướng Vãn mới mở miệng, ngữ điệu nhu hoà, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt vô cùng kiên định, Lâu Hướng Vãn ở kiếp trước cũng có ánh mắt như thế, vẻ mặt của quân nhân mạnh mẽ dũng cảm, “Vương gia, ngài hãy nhớ kỹ, cho dù chuyện gì xảy ra, ngài vẫn còn có ta!”

Cho nên sau này có biết vương phi phản bội ngài, cũng không cần phải đau khổ, bản thân mình không dễ đặt lời hứa, nhưng một lời nói ra đáng giá ngàn vàng, nàng lấy danh dự của một người quân nhân,bảo vệ an toàn cho vương gia, ai biểu nam nhân ngốc này dám bỏ đi mười vạn đại quân binh quyền chỉ vì mình!

“Được.” Phượng Kính Dạ không hiểu vì sao Lâu Hướng Vãn đột nhiên nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rất cao hứng, những năm gần đây, bất kể là ở trên chiến trường chinh chiến sát phạt, hay ở triều đình bày mưu lập kế, hắn luôn là chỗ dựa của mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Hướng Vãn lộ vẻ mặt muốn bảo hộ cho mình, trong lòng Phượng Kính Dạ vừa cảm thấy ấm áp vừa hạnh phúc, Tiểu Mộc Đầu của hắn thực sự đã thông suốt, thực ra chính tâm hồn của nàng đã là chỗ dựa của mình từ lâu, chỉ là bản thân Mộc Mộc không biết mà thôi.

Buổi chiều Phượng Kính Dạ còn phải xử lý một vài chính sự, Lâu Hướng Vãn viện cớ muốn chuẩn bị dược liệu giải cổ cho Dịch Quân Hàn, liền đưa Dịch Quân Hàn ra ngoài, rời khỏi kinh thành đi về phía đông đến một cửa hiệu thuốc lâu năm.

“Cô nương, muốn mua thuốc sao? có phương thuốc chưa?” Gia nhân ở hiệu thuốc nhiệt tình nói, Lâu Hướng Vãn ra hiệu Dịch Quân Hàn chờ ở một bên, đem phương thuốc trong tay đưa tới, tên gia nhân thoáng nhìn thấy hai vị thuốc kỳ lại, “Cô nương thỉnh chờ.”

Sau một lát, chưởng quầy đi ra, “Cô Nương, đây là vị thuốc rất hiếm, thỉnh mời cô nương vào trong hậu đường nói rõ.”

Lâu Hướng Vãn đi theo sau chưởng quầy, Dịch Quân Hàn ở lại bên ngoài, hai Long Vệ đang ẩn mình cũng không bám theo, trước đây Phượng Kính Dạ biết Lâu Hướng Vãn không phải là người đơn giản, nên đã dặn dò hai gã Long vệ, nếu gặp nguy hiểm mới ra tay, những việc khác không cần để lộ, chỉ cần bẩm báo lại những gì Lâu Hướng Vãn nói và làm thôi.

“Lâu chủ, hôm nay có màn thầu và trái cây, muốn ăn một chút không?” Đẩy cửa ra, vang lên tiếng chế giễu, trông Lăng Thanh rất trẻ, thoạt nhìn như một thiếu nhiên, mi vũ anh khí, không giống một sát thủ máu lạnh, trong lúc nói chuyện, cắn vào quả táo trong tay, rồi đi lại Lâu Hướng Vãn.

“Tiểu tử thối.” Lâu Hướng Vãn dùng sức ở đầu ngón tay, quả táo bị Lăng Thanh cắn liền bị thanh dao găm cắt gọt đi, lúc này Lâu Hướng Vãn mới cắn một cái, vẻ mặt ngồi xuống nghiêm trọng, “Chuyện sát thủ ở Miếu Quan Âm, ngươi đã điều tra đến đâu rồi?”

Những sát thủ đó tuy là tử sĩ không sợ chết, nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi có thể tụ họp đến hơn trăm người, chắc luôn luôn sinh sống ở tại kinh thành dưới dạng thường dân bình thường, cho nên nét mặt không có vẻ hung ác, bất quá da mặt một số người có nét hồng hồng của bệnh sởi, đó là kết quả quanh năm mang theo mặt nạ da người để sống cùng với những người thường dân, sống cuộc sống giả dối, nên không tra ra được gì, Lâu Hướng Vãn để Lăng Thanh dựa theo chân dung của những cái đầu để tra ra danh tánh của bọn tử sĩ, hẳn bọn chúng đang ẩn náu ở một nơi bí mật. Cho nên dù không đeo mặt nạ da người, cũng không lo lắng bị người khác phát hiện ra thân phận.

“Đã phái người điều tra, trong kinh thành có hai mươi hộ gia đình, 15 hộ này là có người rời khỏi từ trong kinh thành, năm người ở bên ngoài thành, còn có nhiều người sống đơn độc, lấy danh nghĩa huynh đệ ở chung, tất cả đều viện cớ rời khỏi nhà vào hôm ấy, không ai có thể hoài nghi được. Trong 10 hộ ở kình thành có hai người sống 1 mình, viện cớ phụng dưỡng ông bà rời khỏi, còn lại tám người có gia thế, đều viện cớ buôn bán hay thành thân để rời đi, còn lại bảy mươi người đều dùng danh tánh giả.”

Lăng Thanh cấp báo tình hình điều tra, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, nhíu mày,”Lâu chủ, sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?”

“Tra được mười lăm người này có quan hệ ở điểm nào?” Sắc mặt nghiêm nghị, Vương phi từ Hách Liên Quốc gả đến để hòa thân, ở trong kinh thành có một số mật thám và tử sĩ của Hách Liên quốc cũng không kỳ lạ, hơn nữa với thân phận vương phi, nhất định có đủ khả năng về tiền tài và quyền thế để nuôi dưỡng mấy trăm hay mấy ngàn tử sĩ này, trong suốt hai mươi mấy năm đến nay, không biết ở trong kinh thành này có bao nhiêu tử sĩ của vương phi.

“Phi Long Sơn Trang.” Lăng Thanh đắc ý lườm Lâu Hướng Vãn, để tra rõ việc này, hắn đã dốc hết toàn lực, bất quá không uổng công, cuối cùng để hắn tra ra được dấu vết, mười người này tuy rằng quanh năm mang theo mặt nạ da người, nhưng dáng vóc cùng tướng mạo đặc trưng không thể che dấu được, nhất là gia thất của tử sĩ, Lăng Thanh thăm dò cẩn thận mười lăm người này, cuối cùng tra được Phi Long Sơn Trang.

Trên giang hồ Phi Long Sơn Trang được xem là có chút uy danh, tổ chức có niên đại gần năm mươi năm, đời đời đều làm bảo tiêu, danh tín tốt, mức phí cao, nếu hơn bảy mươi tử sĩ được nuôi dưỡng tại Phi Long Sơn Trang, thì quả là một điểm tốt.

“Lăng Thanh, tiếp tục điều tra cặn kẽ, xem Phi Long Sơn Trang thường liên lạc với thế lực nào ở trên giang hồ.” Lâu Hướng Vãn biết tử sĩ của Hách Liên vương phi không thể chỉ có hơn trăm người đã chết mất kia, chỉ cần tra được Phi Long Sơn Trang, ắt sẽ tra được thế lực khác.

“Ta đã tra xét nhưng không được, tuy Phi Long Sơn Trang có chút thần bí, bên trong có không ít cao thủ, làm ta không thể vào, bất quá Phi Long Sơn Trang hoàn toàn sống độc lập, không liên quan mật thiết với thế lực giang hồ nào.” Lăng Thanh thở dài một tiếng, đôi mắt xếch lên đầy vẻ nghi ngờ, “Lâu chủ, rất ít khi thấy ngươi nghiêm túc như thế.”

Phi Long Sơn Trang luôn sống cô lập, vậy các tử sĩ khác hẳn đang sống ở nơi nào đó không bị quản chế, nên dù có bại lộ, cũng không ảnh hưởng đến các nơi khác. Lâu Hướng Vãn thở dài một hơi, cắn một miếng táo, đầu có hơi nhức, nhưng vẫn cố mở miệng, “Vậy điều tra xem Hách Liên vương phi từng liên hệ và tiếp xúc với những người nào.”

“Chẳng lẽ Lâu Chủ đã bại lộ thân thế rồi hả?” Trong phút chốc, mặt Lăng Thanh lộ vẻ nghiêm túc. Lăng Thanh nhớ lại chuyện bị ám sát ở Miếu Quan Âm mà khiếp sợ, vì không muốn để ai hoài nghi, Lâu chủ đã tự phong tỏa huyệt đạo, không còn nội lực, sau đó vì đột ngột bức phá huyệt đạo làm mình bị trọng thương, Lăng Thanh vẫn luôn áy náy, có phải chuyện Lâu chủ ẩn náu tại Phượng Vương phủ bị bại lộ mới dẫn tới họa sát thân.

“Ngươi không cần quá lo, hãy mau chóng điều tra, tối nay ta sẽ đến Phi Long Sơn Trang một chuyến.” Thấy vẻ mặt Lăng Thanh lo lắng, Lâu Hướng Vãn nở nụ cười, vỗ vỗ đầu của hắn.

“Lâu chủ, người muốn ta nói bao nhiêu lần đây, ta lớn hơn người đến năm tuổi đó?” Từ khi gặp Lâu chủ, Lăng Thanh biết nàng luôn xem mình như đệ đệ.

Nhớ ngày đó Lâu chủ năm tuổi, mình mười tuổi, Lăng Thanh còn rất đơn thuần, tin rằng nữ hài tử Lâu Hướng Vãn có vóc người tương đối thấp kia là tỷ tỷ, mới nói dối mình là đệ đệ, hơn nữa trước đây Lâu Hướng Vãn thông minh khôn khéo không giống như một đứa trẻ, không chỉ chăm sóc Cố sư phụ, còn luôn chiếu cố cho mình, nhưng một lần sảy chân ân hận nghìn đời, cho dù bây giờ Lăng Thanh kháng nghị rất nhiều lần, nhưng trong mắt Lâu Hướng Vãn, nàng vẫn là tỷ tỷ, mình luôn là đệ đệ, động một tí là bị nàng vỗ đầu.