Two

Chương 4




Giúp gì cơ? Đằng Cận giật mình, sau khi nhận ra chỗ phồng lên bị Xà Cương phát hiện, ngón tay cậu bấu chặt đầu gối, mặt lập tức nóng bừng.

Cậu đứng dậy quá mạnh làm ghế ngã rầm xuống đất, trong phòng ngủ tĩnh mịch nghe hết sức vang dội.

Xà Cương nhìn sang, theo bản năng cậu kéo áo đồng phục xuống nhưng động tác này giống như càng che càng lộ, trái lại càng khiến người ta để ý chỗ cậu che lại hơn.

"Tớ......" Đằng Cận muốn giải thích tại sao sờ cái kia của người ta làm cái này của mình đứng dậy, nhưng mấp máy môi một hồi mới phát hiện chẳng có cách nào giải thích cả. Hơn nữa khi cậu nói chuyện, chỗ bên dưới thế mà càng cứng hơn.

Có phải vì phòng này quá kín làm không khí khó lưu thông nên một loại kích thích tố nào đó trong cơ thể cậu tiết ra liên tục không?

Ban đầu cậu giúp Xà Cương vốn đã không ổn, giờ cương cứng lại càng bất ổn hơn!

Đầu cậu nóng đến mức sắp choáng, đang định chạy trối chết ra cửa phòng ngủ thì Xà Cương nãy giờ im lặng bỗng nhiên nắm cánh tay cậu nói: "Đằng Cận, cậu đã thấy cái của tớ rồi, cho tớ nhìn cái của cậu cũng đâu sao."

Đằng Cận ôm đầu chóng mặt nói: "Nhưng......"

Sau khi lớn lên, chỗ kia cũng chỉ có mình cậu chạm vào, cởi quần trước mặt hàng xóm vẫn hơi......

"Không sao đâu," Xà Cương đỡ cậu ngồi lên giường rồi thấp giọng bảo cậu, "Tụi mình giúp đỡ lẫn nhau mà, cậu bắn ra cũng sẽ dễ chịu thôi."

Đằng Cận túm chặt ga giường nhìn nam sinh kéo khóa quần mình xuống, khi lòng bàn tay hắn phủ lên quần lót của cậu, cậu rên lên một tiếng rồi nắm tay Xà Cương nói: "Để tớ về nhà tự làm, không cần phiền cậu......"

"Có gì phiền chứ," Xà Cương nhéo ngón tay cậu nói, "Tình trạng của tớ chẳng biết lúc nào mới khỏi được, sau này còn phải nhờ cậu giúp nhiều mà."

Đồ lót cũng bị kéo xuống, Đằng Cận nhìn Xà Cương cầm vật của mình, không lập tức vỗ về chơi đùa mà nhìn chăm chú như đang nghiên cứu.

Đầu óc Đằng Cận có chút hỗn loạn: "Của tớ nhìn bình thường lắm......"

Chỉ có một cây, hơn nữa kích thước còn không lớn bằng Xà Cương.

"Đáng yêu ghê." Xà Cương nói.

Ai lại nói chỗ này đáng yêu chứ! Đằng Cận bi phẫn nghĩ, nhất định là đang chê khéo cậu không đủ khí chất đàn ông rồi.

"Bình thường cậu có hay tự tuốt không?" Xà Cương bắt đầu không nhẹ không nặng vuốt ve dương v*t cậu rồi hỏi.

"Khi nào làm xong bài tập, có, có thời gian thì......" Đằng Cận nghĩ cả hai đều là nam, thảo luận mấy chuyện này chắc cũng bình thường nên dù thẹn thùng vẫn trả lời đàng hoàng, "Tớ ít khi làm lắm, chỉ thỉnh thoảng thôi."

Xà Cương cúi đầu cười khẽ rồi nói: "Đằng Cận, cậu tốt như vậy mà ở trường không ai hẹn hò với cậu sao?"

"Tớ cảm thấy vẫn chưa tới lúc......" Đằng Cận được vuốt ve thoải mái, tấm chăn dưới tay bị cậu nắm nhàu, "Chẳng phải cậu đẹp trai thế mà cũng chưa hẹn hò sao? Chắc có nhiều người viết thư tình cho cậu lắm nhỉ?"

Xà Cương hỏi: "Cậu thấy tớ đẹp trai à?"

"Cậu không đẹp trai thì sao trường mình lại cho cậu chủ trì các buổi lễ được chứ," Đằng Cận thở dốc một hơi rồi nói đứt quãng, "Tớ sẽ không vì ghen tị cậu đẹp trai hơn tớ mà chối bỏ sự thật đâu."

Xà Cương lập tức ngẩng đầu nhìn Đằng Cận bị tình dục xông lên làm sắc mặt ửng hồng, hắn mỉm cười, con ngươi đen láy dần biến thành một đường thẳng đứng.

Đằng Cận không phát hiện ra sự thay đổi này mà nói tiếp: "Nhưng làm hàng xóm với người đẹp trai như cậu thì có ích gì chứ, tớ chào hỏi cậu cũng không để ý, mấy năm rồi mà chẳng thân thiết gì......"