Two

Chương 17




Bình thường Đằng Cận đúng là đồ ngốc hồn nhiên vô tư, nhưng đây không có nghĩa là cậu không có lòng xấu hổ.

Hôm qua lúc làm với Xà Cương cậu đang mê muội nên mới nũng nịu với hắn chẳng chút e dè.

Nhưng giờ cậu hết sức tỉnh táo.

Cậu còn đang ngây người thì nam sinh lại lôi cậu về giường rồi đè cậu ra, đút côn th*t ướt sũng nước dâm vào lỗ nhỏ của cậu, đâm rút kịch liệt bên trong.

Đằng Cận nắm chặt ga giường cắn môi rên rỉ, có thể nghe rõ tiếng nước lép nhép phát ra từ chỗ giao hợp của hai người, còn cảm nhận được hơi nóng trong bụng khi đối phương đâm vào chỗ sâu nhất.

Cậu bị ép chuyển động theo Xà Cương, khuôn mặt tuấn tú kìm nén đến đỏ bừng, cảm giác như mình là kẹo mạch nha sắp bị sức nóng đáng sợ này hòa tan trong chăn đối phương.

Vì làm tình với cường độ cao liên tục nên cậu đã bị thao lỏng, không cần bôi trơn cũng có thể nuốt trọn dương v*t có kích thước đáng sợ kia của hắn.

Nhưng muốn nhét hai cây cùng lúc vẫn hơi khó, nếu cứ cố đút vào chắc chắn sẽ làm cậu rách ra. Xà Cương cũng không sốt ruột, dù sao thời kỳ động dục cũng rất dài nên còn nhiều thời gian để điều giáo thân thể cậu.

Sau khi Xà Cương khẽ thở dốc một tiếng, Đằng Cận cảm thấy chất lỏng đặc sệt lại tràn vào bụng mình.

Lại, lại bắn trong người cậu sao!? Cậu cố gắng suy nghĩ về tính hợp lý của chuyện này nhưng đầu óc hoàn toàn không vận hành được.

Cậu chỉ biết toàn thân mình bị chơi nhũn ra, không còn sức phối hợp với động tác của Xà Cương nữa.

Mặc dù rất sướng...... Nhưng đây cũng quá mức rồi!

"Tớ, tớ thật sự không được......" Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Xà Cương rút ra, Đằng Cận gắng gượng ngồi dậy, liếm bờ môi bị cắn để lại dấu răng rồi khàn giọng nói, "Xà Cương, tạm dừng chút đi......"

Thịt mềm trong lỗ hậu hình như hơi sưng lên, hai chân vừa nhúc nhích thì dịch trắng lập tức rỉ ra từ chỗ đang thít vào kia.

Xà Cương chặn trước mặt cậu, con ngươi màu vàng óng vừa hiền hòa vừa si mê nhìn mặt cậu chằm chằm. Một lát sau, hắn đưa tay ôm cậu vào lòng.

Trong lần đối mặt dịu dàng này, Đằng Cận bị ánh sáng vàng sẫm trong con ngươi của đối phương mê hoặc.

"Hôm qua cậu nói thích tớ mà," nam sinh gục đầu xuống, răng nanh nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu, khống chế độ mạnh để không làm bị thương làn da yếu ớt kia, hắn nói, "Giờ muốn đổi ý rồi sao?"

Đằng Cận thừa nhận mình có chút ý đồ xấu với Xà Cương.

Nhưng quan hệ của họ tiến triển quá nhanh, còn bị dục vọng tràn đầy của Xà Cương hù dọa, cậu không chịu nổi nên mới định chạy trốn.

Cậu há to miệng, tim đập dữ dội, đưa tay ôm khuôn mặt tuấn tú của Xà Cương rồi nhìn con ngươi thẳng đứng màu vàng kim không giống nhân loại kia. Hiện giờ nhịp đập trong lồng ngực không phải e sợ mà là tình cảm yêu thích nảy sinh sau khi bị làm cho rung động.

Đẹp thật.

Sao trước kia cậu không phát hiện mắt Xà Cương có màu này nhỉ?

"Vì tớ giả làm nhân loại mà......" Xà Cương hôn môi cậu rồi thấp giọng hỏi, "Đằng Cận, cậu có ghét rắn không?"

Khi Đằng Cận ôm Xà Cương, ngón tay sờ lên lớp vảy mỏng bao phủ tấm lưng rắn chắc của hắn.

Trên mặt Xà Cương cũng lác đác vảy rắn.

Đằng Cận không sợ mà chỉ hơi ngây người.

Sau khi nỗi kinh ngạc qua đi, cậu có một suy đoán mơ hồ.

Suy đoán này giải thích được rất nhiều nghi vấn của cậu.

Cậu nhắm mắt lại rồi khẽ hỏi Xà Cương: "Rắn sẽ không hại tớ đâu đúng không?"

Lưng Xà Cương run lên vì được cậu vuốt ve.

"Nếu nó muốn hại cậu......" Xà Cương kề vào tai cậu nói, "Thì đã không ép mình giữ khoảng cách với cậu rồi."