Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 929: Thức tỉnh viễn cổ ác ma (2)




“Biết là ta ra tay?” Đông Bá Tuyết Ưng quá sợ hãi.



“Ầm.”



Viễn cổ ác ma khổng lồ ước chừng ngàn ức dặm vung móng vuốt bên phải.



Rẹt ~~~~



Móng vuốt bên phải nháy mắt đã tới thế giới phong bế ngoài mấy trăm ức dặm, xé rách thế giới phong bế, cũng đến khu vực chỗ Đông Bá Tuyết Ưng.



Nói thì chậm, thực ra chỉ một cái chớp mắt.



Tốc độ viễn cổ ác ma vung móng vuốt đã nhanh đến mức hầu như ‘thuấn di’, rõ ràng mấy trăm ức dặm, móng vuốt của nó lại đã đến trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng. Rõ ràng mình nấp ở trong thiên địa hư giới, vẫn cảm thấy một lực lượng vô hình mạnh mẽ chui vào trong thiên địa hư giới, đánh ở trên áo giáp màu đen của thân thể mình.



“Rầm rầm rầm ~~~” Đông Bá Tuyết Ưng lúc này mới phản ứng lại, hắn đã hộc máu bay ngược về phía sau, cùng lúc bay ngược, Đông Bá Tuyết Ưng mới phát hiện móng vuốt kia vẫn chưa thể đi vào thiên địa hư giới.



Nhưng móng vuốt vung ra lực lượng vô hình lại tiến vào thiên địa hư giới, đánh ở trên người mình, thậm chí ở lúc lọt vào công kích, bản tôn thần tâm của mình cũng chịu ảnh hưởng bắt đầu ‘đình trệ’, nói đơn giản chính là tư duy chậm đi, ở sau khi trúng chiêu mới khôi phục tự hỏi bình thường, nhưng đã bị đánh bay rồi.



“Chạy chạy chạy.”



Vù vù.



Đông Bá Tuyết Ưng lập tức thuấn di.



Trực tiếp thuấn di đến ngoài hơn một ngàn ức dặm, lúc này mới thở phào dừng lại, xa xa nhìn một viễn cổ ác ma kia. Viễn cổ ác ma ở xa nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng nhưng không tiếp tục đuổi giết nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Họa Chúc hộ pháp còn đang kinh ngạc có rắn lửa vờn quanh ở ngoài thân.



“Tình báo sư tôn cho quả thực không giả, viễn cổ ác ma sau khi tỉnh dậy, địch ta chẳng phân biệt, công kích tất cả sinh mệnh, nhưng chỉ tiến hành công kích ở phạm vi ngàn ức dặm chung quanh, chạy tới phạm vi ngàn ức dặm, sẽ không lọt vào đuổi giết nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng nói. Nếu viễn cổ ác ma không kiêng nể gì điên cuồng truy đuổi, như vậy Mẫu Tổ giáo cũng không dám phái nhiều hộ pháp ở đây như vậy.



“Mẫu Tổ giáo, đây là quà ta tặng cho các ngươi.” Đông Bá Tuyết Ưng cúi đầu nhìn, trên áo giáp Diệt Cực Huyền Thân mơ hồ có vết thương, “Hảo gia hỏa, nó cũng không thể tiến vào thiên địa hư giới, chỉ lực lượng mạnh mẽ truyền vào thiên địa hư giới đã khiến ta bị thương.”



“Nếu không có thiên địa hư giới, ở trong thiên địa bình thường... Ta chỉ sợ sẽ bị trực tiếp giết chết nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm, “Không hổ là cấp chúa tể.”



Một viễn cổ ác ma này, chính là thực lực cấp chúa tể.



Nhưng bởi vì chỉ là sinh mệnh được luyện chế ra, so sánh với chúa tể bình thường hơi có khiếm khuyết, đại khái tương đương với chúa tể vừa mới đột phá tương đối non nớt, nhắm chừng thực lực khá tiếp cận với Thanh Quân!



...



Đông Bá Tuyết Ưng ở trong thiên địa hư giới thuấn di một cái liền chạy mất.



Mà Họa Chúc hộ pháp thì thê thảm.



“Viễn cổ ác ma?” Nhìn viễn cổ ác ma hình thể khổng lồ ngàn ức dặm trước mặt, sắc mặt Họa Chúc hộ pháp đại biến: “Là Đông Bá Tuyết Ưng đã đánh thức hắn.”



Viễn cổ ác ma thân người đầu chó này vẫn nửa nằm úp sấp, đầu chó khổng lồ đang nhìn chằm chằm Họa Chúc hộ pháp, trong một đôi mắt tràn đầy sát ý, phát ra tiếng gầm nhẹ: “Chết!!!” Tiếng rống của nó ầm ầm thổi quét thiên địa, thậm chí sinh ra sóng xung kích vô hình không ngừng truyền ra.



Vù.




Ngay sau đó nó vung móng vuốt.



Khác với Đông Bá Tuyết Ưng, Họa Chúc hộ pháp tốt hơn nhiều, ở dưới áp bách vô hình của viễn cổ ác ma hắn có thể bảo trì tự hỏi cơ bản. Hắn cũng rống giận vung mộc trượng trong tay, lúc vung toàn thân hắn cũng hiện lên vô số rắn lửa, lượng lớn rắn lửa quấn quanh trên cánh tay phải, uy thế của mộc trượng cũng mãnh liệt hơn so với lúc trước giao thủ cùng Đông Bá Tuyết Ưng.



Luận lực lượng, một chiêu này của Họa Chúc hộ pháp không hề nghi ngờ đã đạt tới cấp chúa tể, hung mãnh vô cùng.



Nhưng khi móng vuốt viễn cổ ác ma đánh tới, thậm chí móng vuốt không đụng chạm, phóng ra vô hình lực lượng đã khiến tốc độ mộc trượng kia bắt đầu kịch liệt giảm xuống, khi móng vuốt vung bổ trúng mộc trượng, tốc độ mộc trượng đã hoàn toàn đình trệ!



“Ầm!”



Thân thể Họa Chúc hộ pháp bị vụt đột nhiên nổ tung, hóa thành ba luồng lửa phân tán. Ở xa xa, ba luồng lửa nháy mắt hội tụ thành Họa Chúc hộ pháp, chỉ là sắc mặt hắn rõ ràng tái nhợt đi rất nhiều.



“Đáng chết đáng chết.” Họa Chúc hộ pháp nghiến răng nghiến lợi. Cho dù gặp phải Vu Khúc đế quân chiến đấu chính diện hắn cũng không sợ, nhưng viễn cổ ác ma này lại thật sự là cấp độ chúa tể không hề nghi ngờ, muốn dễ dàng chạy trốn là không có khả năng.



“Mẫu Tổ tại thượng.”




Trước mặt Họa Chúc hộ pháp đột nhiên xuất hiện một cái lá cây khô vàng, lá cây khô vàng tựa như không có sinh cơ, lại tản ra lực lượng mênh mông, lực lượng đó cao cao tại thượng, thậm chí ở trên chất lượng so với viễn cổ ác ma còn mạnh hơn rất nhiều.



Họa Chúc hộ pháp khẽ há mồm đem lá cây nuốt vào trong cơ thể.



Chỉ thấy ngoài thân hắn lập tức xuất hiện một tầng hào quang khô vàng mênh mông, hình thể hắn cũng bắt đầu tăng vọt.



“Ầm.”



Móng vuốt của viễn cổ ác ma lại đánh tới một phát, Họa Chúc hộ pháp cũng vung mộc trượng lại lần nữa chống cự.



Ầm ầm ầm...



Mỗi một đòn đều dẫn tới thiên địa phạm vi trăm ức dặm chung quanh vỡ nát, đại địa chìm xuống xuất hiện hố sâu, uy thế khiến Đông Bá Tuyết Ưng ở xa xa nhìn cũng líu lưỡi: “Thật hung mãnh, hộ pháp Mẫu Tổ giáo kia tựa như cũng hung mãnh hơn nhiều rồi.” Dù vậy, Họa Chúc hộ pháp cũng là mỗi một lần đều bị đánh bay, mỗi một lần đều bị chấn động tới hộc máu.



Nhưng tốt xấu thân thể vẫn ổn, chưa bị đập vỡ vụn thân thể thêm lần nữa.



Tựa như ở sau khi ăn cái lá cây kia, mặc kệ là thực lực, hay là trên phòng ngự thân thể cũng mạnh hơn một mảng lớn. Hắn lần lượt bị đập bay, mỗi lần đập bay cũng không ngừng chạy trốn, tốc độ phi hành của hắn hiện tại cũng nhanh hơn nhiều, trong nháy mắt đã là mấy ngàn vạn dặm.



“Muốn bay ra khỏi phạm vi ngàn ức dặm cũng không dễ dàng.” Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng quan sát.



Trên đường chạy trốn.



Họa Chúc hộ pháp trừ ăn một cái lá cây khô vàng, chạy được một nửa, còn mặc vào áo giáp màu bạc cổ quái. Cái áo giáp màu bạc đó có hào quang lưu chuyển, theo từng lần bị đập, hào quang của áo giáp màu bạc cũng dần dần ảm đạm. Nhưng ở sau khi chạy trốn gần nửa canh giờ, viễn cổ ác ma rốt cuộc từ bỏ đuổi giết.



“Thật để hắn chạy thoát rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng thấy thế âm thầm lắc đầu, “Còn tưởng viễn cổ ác ma có thể giết hắn, một lần hành động tiêu diệt ba hộ pháp.”



Hiển nhiên.



Bọn Họa Chúc hộ pháp là một cái tiểu đội, Họa Chúc hộ pháp làm thủ lĩnh đội ngũ tự nhiên mang theo trọng bảo trong người, thời khắc mấu chốt cũng có thể bảo vệ đồng bạn. Lúc trước cũng là ảo cảnh của Đông Bá Tuyết Ưng là phạm vi lớn đồng thời buông xuống, hắn không kịp cứu đồng bạn.