Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 479: Lôi đài chiến (2)




“Có tám cánh tay đúng là khác biệt.” Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười mỉm.



Đối phương có sáu cái đại chuỳ.



Thần Cửu lại có tám cánh tay!



Phòng thủ giọt nước không lọt, tuy tốc độ đối phương rất nhanh, nhưng Thần Cửu ‘Duy Ngã Chân Ý’ kết hợp ‘Bát Long Chân Ý’, kỹ xảo cận chiến cũng hơn Mai sơn chủ nhân, Kiếm Hoàng một bậc.



“Thần Cửu này thật đúng là lợi hại, ta lúc trước nói không sai, chúng ta nhóm người này chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới dám chính diện cứng đối cứng với ba đứa bé này như vậy.” Mai sơn chủ nhân than thở, “Có thể đem Duy Ngã Chân Ý tu luyện sinh ra tám cánh tay, hơn nữa mỗi cánh tay đều có thể phát huy ra thực lực hoàn mỹ, phải bội phục Thần Cửu này.”



Hắn chính là tu luyện Duy Ngã Chân Ý, nhưng cũng không mọc ra thêm được một cái cánh tay.



Bởi vì trời sinh thân thể đã rất hoàn mỹ, muốn ở trên cơ sở này nhiều thêm tứ chi... bình thường sẽ rất không phối hợp. Thậm chí thực lực không tăng mà lại giảm. Cho nên có thể làm ra tám cánh tay, mỗi cánh tay đều có thể phát huy hoàn mỹ, điều này là phi thường khá.



“Vút!”



Thần Cửu đột nhiên hét to một tiếng, sắc mặt dữ tợn.



Hắn bắt đầu công kích càng thêm điên cuồng, thậm chí ngẫu nhiên bắt đầu thà dùng thân thể thừa nhận một hai lần đại chuỳ công kích, cũng muốn toàn lực công kích đến trên người địch nhân.



Ầm ầm ầm!!!



Rốt cuộc một đứa bé đột nhiên bạo lui, sau đó thân thể hoàn toàn tiêu tán đi.



Theo một đứa bé chiến bại, hai đứa bé khác rất nhanh cũng lần lượt chiến bại, tất cả đều tiêu tán.



“Hô, hô.” Thần Cửu ở trên lôi đài, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, miệng cũng hộc ra một ngụm máu tươi. Vừa rồi hắn trước sau thân thể cũng chịu đựng mười mấy chùy, may mắn có thần khí áo giáp cùng với duy ngã chi thể mạnh mẽ của bản thân hắn, mới có thể chống đỡ được.





“Thế nào?” Thần Cửu nhìn về phía dưới lôi đài, có chút đắc ý.



“Đừng đắc ý.” Kiếm Hoàng cười nhạo nói, “Mới thắng một trận đã đắc ý như vậy, có bản lãnh đem cự hán mập mạp kia thắng được, ta mới bội phục ngươi.”



Thần Cửu nhất thời vẻ mặt đau khổ.



“Ta thử thêm một lần.” Thần Cửu cảm thấy mình vừa mới thắng lợi, khí thế đang thịnh, lập tức cắn răng một cái hóa thành luồng sáng xông lên trên lôi đài chỗ cự hán mập mạp.



Ầm!



Cự hán mập mạp lại đánh ra một chưởng.



Thần Cửu lần này căn bản không dám cứng đối cứng, vội né tránh.



“Ầm ầm ầm.” Bàn tay cự hán mập mạp nhanh như chớp, bàn tay to lần lượt bao phủ tới, tránh được một lần lại không tránh được mười lần, rất nhanh đã bị một bàn tay trực tiếp đánh vào trên cánh tay, sau đó đè cánh tay hắn, trực tiếp đè ở trên thân thể hắn, Thần Cửu trừng mắt cả người hướng phía sau bay ngược ra ngoài, bay ra khỏi lôi đài.



“Ài, lần này thua càng nhanh hơn.” Thần Cửu không cam lòng nói.



“Lúc trước ngươi vừa thắng lợi, quá mức vội vàng.” Mai sơn chủ nhân lắc đầu, “Nhưng hắn giao thủ, thì không thể vội, có kiên nhẫn, hơn nữa không thể cứng đối cứng. Vừa cứng đối cứng, chúng ta sẽ thua.”



“Ta biết.” Thần Cửu rất phiền não.



Lần này tiến vào.



Bọn họ ai cũng cũng có áp lực, đều đã ký thệ ước, nhưng hiện tại đều vây ở đây, Thần Cửu cảm giác được... Hắn ỷ vào tám cánh tay có thể thắng được ba đứa bé kia, nhưng đối mặt cự hán mập mạp này lại căn bản không được. Hơn nữa tựa như chênh lệch còn rất lớn!




“Ta là hai lôi đài đều thua, Thần Cửu và Vũ Hoàng hai người các ngươi đều thắng được ba đứa bé kia một trận.” Kiếm Hoàng cười nói, “Xem ra chúng ta còn phải hảo hảo tìm hiểu, thực lực nếu không có sự tăng vọt, chỉ sợ rất khó thông qua thế giới cái lá dây leo thứ ba này, lại càng không cần nghĩ thế giới cái lá dây leo thứ tư cùng thế giới cái lá dây leo thứ năm.”



Mai sơn chủ nhân, Thần Cửu cũng đều gật đầu.



“Đông Bá Tuyết Ưng.” Mai sơn chủ nhân nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh đang trầm tư, “Không cần nghĩ quá nhiều, đi lên thử trước, thua rồi có thể chiến tiếp.”



“Đông Bá cũng không dễ thua như vậy.” Thần Cửu nói.



“Thần Cửu, ngươi rất có lòng tin đối với Đông Bá Tuyết Ưng.” Kiếm Hoàng kinh ngạc, “Ba đứa bé đó ngươi tuy thắng, nhưng cũng là dựa vào tám cánh tay. Vũ Hoàng lúc trước thắng so với ngươi còn cố sức hơn. Cho dù ba đứa bé tương đối tương đối đơn giản... Đông Bá Tuyết Ưng muốn thắng cũng rất khó, càng đừng nói tên mập mạp cuối cùng kia.”



“Xem sẽ biết.” Thần Cửu nói.



“Ta đi lên thử chút.”



Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng.



Hắn ở bên cạnh quan sát chốc lát, cũng có hiểu biết đối với hai lôi đài, trong lòng cũng có chút ý tưởng, đương nhiên có được hay không, vẫn cần đánh đã mới biết được!




“Vút.”



Đông Bá Tuyết Ưng nhảy lên, đáp xuống lôi đài của ba đứa bé kia.



Lúc trước ba đứa bé tuy bị Thần Cửu đánh tiêu tán, nhưng giờ phút này trên lôi đài lại đã ngưng tụ ra ba đứa bé mới, giống lúc trước như đúc, đứa nào cũng rất đáng yêu, lại đều khoanh chân nhắm mắt ngồi, bên cạnh đặt hai cây đại chuỳ. Khi Đông Bá Tuyết Ưng đáp xuống trên lôi đài, ba đứa bé này cũng đều mở mắt, nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng.



“Công!” Ba đứa bé đều cầm lên hai cây đại chuỳ bên cạnh, theo đó liền hóa thành ảo ảnh, nhanh tới mức làm người ta kinh hãi, bao phủ về phía Đông Bá Tuyết Ưng.




Đông Bá Tuyết Ưng bình tĩnh đứng ở nơi đó, tùy ý ba đứa bé đó lao tới, liên thủ đánh tới.



Vút.



Trường thương màu lửa đỏ trong tay đột nhiên vung, trường thương như một đường cong xoay tròn, mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ của tinh tú rơi rụng, nháy mắt sinh ra lốc xoáy lực hấp dẫn khủng bố hấp dẫn ba đứa bé, một thương đã đâm qua.



Sáu cây đại chuỳ kia phối hợp lẫn nhau tinh diệu vô cùng, tựa như máy móc vận chuyển tinh vi, rợp trời rợp đất bao phủ đến, cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ, cũng chỉ có Thần Cửu tám cánh tay mới có thể tự nhiên ứng đối công kích điên cuồng như vậy.



Cho dù Đông Bá Tuyết Ưng, cũng không thể nào một cây trường thương ứng đối sáu cây đại chuỳ nhanh tới kinh người đó.



“Ầm!”



Đông Bá Tuyết Ưng không tránh không né, chỉ đâm ra một thương.



Lúc trường thương đâm ra, chung quanh mơ hồ có cảnh tượng kỳ dị tinh cầu bành trướng hóa thành ngọn lửa chói mắt sau đó kịch liệt thu nhỏ lại sụp đổ làm một điểm cực nhỏ bé, cảnh này tuy loáng thoáng có chút mơ hồ, nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng! Lúc một thương này đâm ra, tốc độ xuất thương cực nhanh, càng khiến những người đứng xem đều lộ ra vẻ kinh ngạc.



Quá nhanh!



Nay ‘Tinh Thần Vẫn Diệt Kích’ đã khiến bọn Mai sơn chủ nhân, Thần Cửu, Kiếm Hoàng cảm thấy vô cùng kinh diễm! Một thương như thế, tốc độ nhanh tuyệt luân. Hơn nữa thương đâm ra là một quỹ tích đường cong xoay tròn, mà lại mang theo lốc xoáy lực hấp dẫn siêu mạnh.



“Phốc!”



Trong đó một thanh đại chuỳ cách gần nhất cố gắng đi đỡ.



Nhưng ở dưới lốc xoáy lực hấp dẫn kịch liệt biến hóa ảnh hưởng, cùng với dưới quỹ tích xoay tròn của trường thương, cuối cùng cũng không thể ngăn được, trường thương cọ sát bên cạnh đại chuỳ, sau đó trực tiếp chọc vào một đứa bé, đứa bé đó ‘Soạt!’ nháy mắt tiêu tán hóa thành hư vô.