Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 389: Bởi vì thích, cho nên ta lâm vào si mê (2)




“Không cần, hai trăm vạn điểm cống hiến là đủ rồi, hơn nữa nghĩ hẳn Trần cung chủ cũng đoán ra, ta chiếm được bảo tàng Hắc Phong lão tổ để lại, đến lúc đó lấy bảo tàng, cũng có thể đổi chút tài nguyên. Cũng đủ Tĩnh Thu sử dụng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.



“Được rồi.” Trần cung chủ do dự chút, liền không từ chối nữa.



Quả thực.



Hiện nay tình thế ác liệt, Hạ tộc quả thực cần những cái này.



“Vu thần và đại ma thần chỉ sợ chưa từ bỏ ý định, Hạ tộc ta cũng nên chủ động, đến lúc đó đại quân chúng ta xuất phát, ta hành tẩu hư giới tiến hành tra xét.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.



“Ha ha, Tuyết Ưng, ngươi đừng quản điều này nữa.” Trần cung chủ nói, “Từng chịu thiệt một lần, vu thần và đại ma thần tồn tại bực này tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội nữa! Được được được, ngươi đừng vội, thực cần ngươi hỗ trợ, nhất định mời ngươi ra tay. Ngươi, hiện tại quan trọng nhất là chuẩn bị đại hỷ sự của ngươi ngày mai.”



Đông Bá Tuyết Ưng cười: “Ừm, được.”



Trần cung chủ và Hạ sơn chủ đều âm thầm cảm thán.



Hai người họ vốn tưởng gặp đả kích này, tâm tính Đông Bá Tuyết Ưng nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng bọn họ lại nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng không nổi giận ảo não… chút nào. Thậm chí tâm tư vẫn ở trên thân Hạ tộc, điều này làm bọn họ cũng rất đau lòng, Siêu Phàm Hạ tộc ta thiên phú tung hoành như thế, vì sao lại lưu lạc đến nước này?



“Tuyết Ưng, đây là một bảo vật.” Hạ sơn chủ vung tay, lấy ra quả cầu màu bạc trắng đường kính một thước, “Ngươi luyện hóa chút, như vậy có thể dễ dàng thao túng.”



“Đây là?” Đông Bá Tuyết Ưng nghi hoặc.



“Trong quả cầu này vốn là trận bàn một pháp trận cường đại, chỉ cần kích phát nó, có thể đủ khiến không gian trong phạm vi trăm dặm chung quanh hoàn toàn vỡ vụn!” Hạ sơn chủ giới thiệu, “Đây là chuyên môn khắc chế bảo vật phong tỏa không gian, kích phát trận bàn cần pháp lực Siêu Phàm! Cho nên ta cải tạo, đưa vào bên trong nguồn năng lượng, có thể thông qua năng lượng nguyên kích phát, lượng tinh thần lực của ngươi chỉ cần khẽ kích phát là được! Có nó, không gian trăm dặm chung quanh vỡ vụn, Xuyên Thấu Chân Ý của ngươi có thể dễ dàng né tránh biến hóa, vậy Vu thần kiếm muốn đối phó ngươi, sẽ rất khó đụng tới ngươi.”



Đông Bá Tuyết Ưng than thở.



Khắc chế không gian phong tỏa? Ít nhất trong bảo vật của Ma thần hội không có. Nội tình Hạ tộc quả thực phi phàm, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng cũng biết nó trân quý.



“Ta mang theo nó...” Đông Bá Tuyết Ưng do dự.



“Đừng chần chờ, ngươi cầm. Thật ra chúng ta đoán vu thần và đại ma thần hẳn là sẽ không trả giá đắt đối phó ngươi một lần nữa. Nhưng vẫn mang theo thì tốt hơn! Chờ tương lai nếu đại chiến bùng nổ, chúng ta cần, ngươi lại đưa Hạ tộc là được.” Trần cung chủ nói.



Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.



“Tuyết Ưng, ngươi và Dư Tĩnh Thu không có chút yêu cầu nào?” Trần cung chủ hỏi.



“Không có.” Đông Bá Tuyết Ưng vừa mở miệng, vẫn chần chờ chút, “Như vậy đi, Hạ tộc ta có ‘Siêu Phàm Thất Diệp Hoa’? Chuẩn bị năm đóa cho ta đi.”



Cường giả cấp Xưng Hào, thân thể có thể tiến hành ‘Siêu Phàm hóa’, trở thành ngụy Siêu Phàm!



Ngụy Siêu Phàm tuổi thọ tám trăm năm.



Nhưng như vậy rất nguy hiểm, tỉ lệ tử vong rất cao. Như lúc trước tộc trưởng Mặc Dương Du gia tộc của mẫu thân chính là ngụy Siêu Phàm! Số lượng ngụy Siêu Phàm vẫn rất nhiều, chia đều một hành tỉnh đều cũng có mấy chục vị. Thật ra một số tà thần ma thần ‘Ma hóa’ ‘Thần hóa’ cũng là một loại thân thể Siêu Phàm hóa, chỉ là càng thêm nguy hiểm.



Tuy nguy hiểm, nhưng trả giá tương đối mà nói rất thấp. Cường giả cấp Xưng Hào chỉ cần trả giá chút, ví dụ như đồng ý sau khi thành công trả giá bộ phận tự do, Đại Địa thần điện sẽ đồng ý giúp bọn họ tiến hành một lần ‘Siêu Phàm hóa’.



Như Mặc Dương gia tộc một chút nội tình đó đã trả giá được, làm một lần Siêu Phàm hóa.



Mà ‘Siêu Phàm Thất Diệp Hoa’, là phối phương tiền bối thần linh Hạ tộc truyền xuống, phối ra dược vật đặc thù, thành bộ dáng hoa, là có thể tiến hành ‘Siêu Phàm hóa’ an toàn. Thật ra phí tổn tương đối thấp, nhưng giá bán của Hạ tộc đối với các Siêu Phàm là ‘Mười vạn cân nguyên thạch một phần’! Xem như cái giá rất ác. Phải biết rằng Siêu Phàm hóa bình thường, ngay cả Mặc Dương gia tộc cũng trả được.



Nhưng ‘Siêu Phàm Thất Diệp Hoa’ dưới tình huống bình thường Bán Thần mới có thể bỏ được.



“Nếu là người nhà ta khó có thể bước vào Siêu Phàm, cũng có thể sử dụng Siêu Phàm Thất Diệp Hoa này.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, điều kiện tiên quyết có thể sử dụng cũng là trở thành cấp Xưng Hào.



“Ta tặng ngươi năm đóa!” Trần cung chủ nói.



Bán mười vạn cân nguyên thạch một phần, phí tổn trên thực tế cũng chỉ khoảng một vạn cân nguyên thạch, đây cũng là thủ đoạn tích góp nguyên thạch của Hạ tộc.



“Điểm cống hiến của ta còn nhiều.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.



“Cứ như vậy. Năm đóa Siêu Phàm Thất Diệp Hoa ngươi cũng đừng từ chối.” Trần cung chủ nói.



“Ha ha, vậy cũng tốt. Trần cung chủ, Hạ sơn chủ, ta cũng không lưu lại nữa, cáo từ ở đây.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.




“Ừm, ngày mai chúng ta đi chúc mừng ngươi.”



Trần cung chủ, Hạ sơn chủ nhìn theo hai người rời đi.



Cúi đầu nhìn nhìn nhẫn trữ vật trong tay, Trần cung chủ nhăn mặt, một đôi lông mày như đao sắc: “Thật khó chịu! Đông Bá Tuyết Ưng hắn thiên phú cao không thể tưởng tượng, nhân vật thiên kiêu như thế, tu hành còn chưa đủ trăm năm, thế mà cứ như vậy xong rồi, thành một phế nhân rồi.”



Như một ngôi sao chói mắt, nở rộ ra ánh sáng chói mắt cắt phá không gian, nhưng sau đó lại ảm đạm ngã xuống.



“Mỗi người có gặp gỡ của riêng mình.” Hạ sơn chủ nói, “Tuyết Ưng ít nhất đời này đủ huy hoàng rồi.”



...



Soạt!



Mượn dùng Cực Điểm Xuyên Thấu Chân Ý, mượn dùng xé rách thông đạo không gian, tới trên không Tuyết Thạch thành bảo.



Quan sát phía dưới, nay chính là thời tiết đầu mùa xuân, liếc mắt một cái quan sát, khắp núi đều là tuyết đọng trắng xoá!



“Tĩnh Thu cô nương, ta biết hai người các ngươi nhất định sẽ kết hôn, nhưng ta còn tưởng các ngươi những Siêu Phàm này sẽ kéo dài rất lâu, kéo dài tới lúc ta nhắm mắt cũng chưa được thấy.” Giữa trưa, trên bàn cơm Mặc Dương Du rất vui vẻ, “Tuyết Ưng à, Thanh Thạch nó cũng mang theo người bạn gái đó của nó chạy về rồi, nhắm chừng chạng vạng có thể đến! Thanh Thạch thật là, cũng kéo dài.”




“Lần này trở về con cũng phải nói chuyện hẳn hoi với nó, chung quy không thể tâm tư luôn ở trên tu hành pháp thuật, cũng phải thành hôn trước.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Có lẽ kết hôn thay đổi tâm tình, Thanh Thạch tiểu tử này có thể bước vào Siêu Phàm thì sao.”



“Con ăn no rồi, đi ra ngoài một chút.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy.



“Tĩnh Thu cô nương, đến, tâm sự với ta.” Mặc Dương Du hôm nay rất vui vẻ.



“Nàng cũng đừng lằng nhằng nữa, lãng phí thời gian của bọn chúng.” Một bên, Đông Bá Liệt nhíu mày.



“Không sao.” Dư Tĩnh Thu cười nói.



Đến bây giờ, Đông Bá Tuyết Ưng cũng chưa đem sự tình nói cho cha mẹ, hắn cũng không tính nói, tin tưởng theo thời gian, cha mẹ cũng sẽ dần dần biết.



Một mình hành tẩu ở trong thành bảo quen thuộc.



Các người hầu đi ngang qua ai cũng cung kính vô cùng, đối với vị tồn tại chói mắt nhất này của Đông Bá gia tộc, ai cũng phát ra sự kích động từ đáy lòng.



Chỉ là người hầu gia tộc lúc trước mình nhỏ tuổi hầu như đều không còn nữa, dù sao người hầu khi đó nếu còn sống bình thường đều hơn trăm tuổi rồi, nhưng trên thực tế trở thành cấp Tinh Thần mới có thể sống đến hơn một trăm tuổi. Hiển nhiên lúc trước đám lão bộc kia sống đến cấp Tinh Thần quá ít.



“Ầm ——” cổng luyện võ trường đóng cửa bị Đông Bá Tuyết Ưng mở ra.



Nhìn luyện võ trường trước mắt tuyết đọng đã bị quét đi, Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười.



Ở thật lâu trước kia...



Ở thời kì thiếu niên của mình, mình chính là mỗi ngày ở đây điên cuồng luyện thương.



Đông Bá Tuyết Ưng vẫy tay một cái, trong tay xuất hiện một cây trường thương như đám mây lửa lưu động, lập tức bắt đầu tận tình thi triển trường thương. Trường thương giống như một con rồng bơi theo tâm ý, lúc quật gào thét như sét đánh, khi giận đâm như một tia chớp, tuy vu độc đau đớn trong cơ thể đang chậm rãi tăng lên, nhưng tâm tư Đông Bá Tuyết Ưng lại đều ở trên thương pháp.



Không muốn tìm hiểu chân ý, cần hao phí toàn bộ tâm lực đi thôi diễn.



Giờ khắc này.



Hắn không có ý tưởng khác, thậm chí đầu cũng là một mảng kỳ ảo! Hắn chỉ tận tình thi triển, thống khoái thi triển, chỉ có vui sướng thuần phác nhất ở sâu trong nội tâm.



Chính bởi vì thật sự thích thương pháp, Đông Bá Tuyết Ưng mới có thể ở lúc thiếu niên có thành tựu kinh người như vậy! Thậm chí mò mẫm ra Cực Điểm Xuyên Thấu Chân Ý, Hư Giới Chân Ý, Tinh Thần Chân Ý... Nhưng không biết vì sao, từ sau khi nắm giữ ba loại nhị phẩm chân ý sơ hình, Đông Bá Tuyết Ưng dựa vào chân ý nhiều hơn, hắn đi thôi diễn, hoàn thiện tăng lên chân ý.



Mà giờ phút này tựa như đứa trẻ, thuần túy bởi vì thích luyện thương, không cần nghĩ cái gì chân ý, hoàn toàn tấm lòng son tận tình luyện thương, loại cảm giác này càng thêm vui vẻ.



Bởi vì thích, cho nên ta lâm vào si mê.