Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 167: Nửa năm tiềm tu




Dư Tĩnh Thu luôn cho rằng Đông Bá Tuyết Ưng đã chết, nhưng hiện tại chẳng những chưa chết, còn đã thành Siêu Phàm, nửa năm sau sẽ bắt đầu Siêu Phàm sinh tử chiến?



Nàng đối với Đông Bá Tuyết Ưng vẫn có tình cảm rất đặc thù, nàng không quên được cảnh tượng ở lúc nàng tuyệt vọng nhất, bóng người thanh niên đồ đen kia ở trong vụ nổ lao ra, ở dưới phiến đá sụp đổ bảo vệ nàng, mang đến cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối... Làm một pháp sư cấp Xưng Hào cực kỳ trí tuệ lợi hại, nàng cũng không đến mức bởi vậy đã yêu Đông Bá Tuyết Ưng, nhưng ít nhất Đông Bá Tuyết Ưng ở trong lòng nàng có một dấu ấn thật sâu.



“Ngươi nói Đông Bá Tuyết Ưng? Hắn chưa chết?” Dư Tĩnh Thu vội hỏi, “Ngươi không nghe lầm?”



“Chết? Hắn chưa chết mà.” Cô gái trẻ tuổi nghi hoặc nói.



“Là Đông Bá Tuyết Ưng của An Dương hành tỉnh?” Dư Tĩnh Thu hỏi lại, nàng lo lắng là cùng tên! Nhưng có thể được xưng Siêu Phàm trẻ tuổi nhất nghìn năm qua, theo lý thuyết trên thế giới khả năng đồng thời xuất hiện hai yêu nghiệt cùng tên như thế không lớn.



“Đúng, chính là An Dương hành tỉnh, nghe nói hắn là hơn một tháng trước chạy ra khỏi Hắc Phong uyên.” Cô gái trẻ tuổi nói, “Năm nay mới hai mươi tám tuổi! Oa oa, so với chủ nhân ngươi còn nhỏ hơn!”



“Ngươi con bé này.”



Dư Tĩnh Thu nghe được vậy trong lòng hơi yên tâm, xem ra không sai, chính là Đông Bá Tuyết Ưng mình biết kia.



“Ta ra ngoài một chuyến.” Dư Tĩnh Thu đứng dậy.



“Chủ nhân ra ngoài, cần chúng ta đi cùng hay không?” Cô gái trẻ tuổi liền nói, chủ nhân nhà nàng thường xuyên nghiên cứu pháp thuật, chỉ có lúc lâm vào bình cảnh ngẫu nhiên mới sẽ đi tiếp một số nhiệm vụ rèn luyện độ khó khá thấp, bình thường rất ít đi bên ngoài. Mà các kỵ sĩ cấp Xưng Hào kia phần lớn là thích ở tửu quán, tửu lâu các địa phương uống ngụm rượu lớn cao hứng bàn luận.



“Không cần.”



Dư Tĩnh Thu tùy ý khoác một cái áo choàng, liền rời khỏi phủ đệ của mình. Nàng rất nhanh đã tới trong một gian tửu quán rất náo nhiệt, tùy ý gọi một ly rượu trái cây an vị ở góc lắng nghe.



Trong tửu quán, rất nhiều người đang nói chuyện phiếm, hoặc là trò chuyện nhiệm vụ sinh tử vừa mới trải qua, hoặc là trò chuyện sinh vật dân bản xứ Siêu Phàm thế giới nào đó, cũng có người đang tán gẫu Đông Bá Tuyết Ưng!



“Đông Bá Tuyết Ưng này thật lợi hại, một vị Siêu Phàm trẻ tuổi nhất nghìn năm qua, ta thấy Siêu Phàm sinh tử chiến lần này, hắn ít nhất có thể thắng sáu trận!”



“Là lợi hại, mới hai mươi tám tuổi! Rất giỏi!”




“Ta thấy hắn có thể thắng ba trận đã không tệ rồi.”



“Ba trận? Quá ít rồi nhỉ?”



“Cái này ngươi không hiểu, Đông Bá Tuyết Ưng là trẻ tuổi nhất nghìn năm qua, trẻ tuổi ý nghĩa cái gì? Ý nghĩa một mặt kinh nghiệm chiến đấu quá ít! Một mặt khác thì là thời gian tu hành quá ngắn.” Một lão giả uống ngụm rượu to, miệng đầy mùi rượu, “Thời gian tu hành ngắn, cảm ngộ của hắn ở trên Vạn Vật cảnh chỉ sợ cũng sẽ tương đối nông cạn! Những lão gia hỏa bị kẹt ở cấp Xưng Hào thời gian rất dài kia, một số cũng có thể xếp top mười Long Sơn bảng, thậm chí những lão gia hỏa top ba, cảnh giới cùng kinh nghiệm so với Đông Bá Tuyết Ưng còn lợi hại hơn.”



“Tửu quỷ nói có chút đạo lý.”



“Đông Bá Tuyết Ưng bước vào Siêu Phàm, có lẽ có cơ duyên kỳ ngộ! Cảnh giới, kinh nghiệm chiến đấu của bản thân quả thật không nhất định cao bao nhiêu, hắn cũng không có nhiều chiến đấu đáng kể, cũng chỉ có một trận chiến với Hạng Bàng Vân! Nghe nói Hạng Bàng Vân cũng chỉ tầm hạng năm trăm Long Sơn bảng.”



Những người cấp Xưng Hào đó nói.



Bình thường có thể bước vào Siêu Phàm, có một số cũng là top năm mươi, thậm chí top mười top ba Long Sơn bảng!




Chỉ gần như đồng quy vu tận với Hạng Bàng Vân top năm trăm, theo đám người cấp Xưng Hào này, quả thực không tính là gì. Chỉ là vì lúc trước Đông Bá Tuyết Ưng mới hai mươi hai tuổi, hai mươi hai tuổi có thể làm được mới tính là yêu nghiệt.



Nhưng ‘Siêu Phàm sinh tử chiến’ mặc kệ ngươi trẻ tuổi hay không! Cuối cùng kiểm tra vẫn là thực lực của ngươi! Cho nên trẻ tuổi ngược lại có chút chịu thiệt, những lão gia hỏa hơn một trăm tuổi có đôi khi phát huy ngược lại tốt hơn!



“Bọn họ quá coi thường Đông Bá Tuyết Ưng rồi.” Dư Tĩnh Thu bưng rượu trái cây, nghe có chút thầm giận, “Đến lúc đó Đông Bá Tuyết Ưng nhất định sẽ khiến bọn họ há hốc mồm!”



Trong lòng hoàn toàn có khuynh hướng Đông Bá Tuyết Ưng bên này.



Nhưng lý trí Dư Tĩnh Thu nói cho nàng... Đám cấp Xưng Hào này hoài nghi là có đạo lý. Một lần đó Đông Bá Tuyết Ưng mới gặp gỡ nàng, giết vị thần sứ đại nhân kia chỉ là một vị cấp Xưng Hào rất bình thường. Về sau giết chết Hạng Bàng Vân cũng chỉ ở khoảng top năm trăm!



Rất nhanh, Dư Tĩnh Thu uống xong rượu trái cây liền đứng dậy rời khỏi.



Nàng tới nơi này, chủ yếu là nghiệm chứng tin tức, hiện tại xem ra, Đông Bá Tuyết Ưng quả thực còn sống, hơn nữa rất nhanh sẽ Siêu Phàm sinh tử chiến!




“Nửa năm sau.”



“Đến lúc đó có thể nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng rồi.” Dư Tĩnh Thu âm thầm chờ mong.



******



Ngồi ở trong hậu hoa viên phủ đệ nhà mình, Đông Bá Tuyết Ưng ăn điểm tâm, đồng thời điều động thiên địa lực lượng thử hình thành ‘Ma Long Thần Ấn tầng một’.



Ào.



Vô số sợi tơ nháy mắt hình thành một cái phù ấn lập thể, lơ lửng ở trước người, một màn này khiến hai thị nữ hầu hạ bên cạnh đều có chút rung động, nhưng hai người các nàng làm thị nữ vẫn rất nhu thuận, không dám kinh hô ra tiếng quấy rầy chủ nhân mình.



“Vẫn có rất nhiều sai lầm. Tiếp.” Đông Bá Tuyết Ưng lại khẽ động ý niệm, vô số sợi tơ cấu thành hình thành phù ấn lập thể.



Thử từng lần một.



Bởi vì mấy ngày hôm trước ở lúc cùng Yêu Đao kỵ sĩ Bành Sơn cùng nhau ở tửu quán uống rượu, Đông Bá Tuyết Ưng rất buồn bực, nói tới bí thuật tầng thần ấn thứ nhất cũng không thể hình thành, lúc ấy Yêu Đao kỵ sĩ Bành Sơn đã kinh ngạc cười nói: “Ngươi đã hiểu cấu thành thần ấn, vậy cứ dựa theo trong bí thuật nói ‘Nhất niệm hình thành’, lần lượt đi thử thôi, số lần thử nhiều sẽ tự nhiên có thể thành!”



“Thần ấn đồ chơi này, đó là thần làm ra, ngươi chỉ cần có thể hiểu ảo diệu cấu thành của nó, như vậy số lần thử nhiều sẽ nhất định có thể thành! Mà nếu ngươi hoàn toàn không hiểu, vậy số lần thử nhiều nữa cũng vô dụng.” Một câu của Yêu Đao kỵ sĩ Bành Sơn, đã khiến Đông Bá Tuyết Ưng bừng tỉnh đại ngộ.



Vì thế Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu thử!



Thử ngàn lần vạn lần... Mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều thử một suy nghĩ ngưng tụ thần ấn!



Trên vạn sợi tơ nháy mắt cấu tạo phù ấn lập thể, bởi vì hiểu ảo diệu trong đó, cho nên ở trong nháy mắt ngưng tụ, Đông Bá Tuyết Ưng đã biết có một số sợi tơ có vấn đề, hắn không cần đối chiếu hết, bởi vì những sợi tơ có vấn đề kia không phù hợp ‘Vạn vật hỏa diễm ảo diệu’, rất không được tự nhiên.



Bởi vì hiểu ra ảo diệu, cho nên theo bản năng khiến những sợi tơ đó càng thêm phù hợp quy tắc ảo diệu.