Ta rốt cục đã may mắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Hoàng công tử không lưu ta lại. Trên thực tế, ta nghĩ nếu mình còn không mau chóng rút lui chắc hắn sẽ tống cổ ta ra khỏi cửa. Một ngàn lượng bạc và sự chán ghét từ đồng bọn của thiếu gia, chuyến này đáng giá. Hy vọng hắn nhiều chuyện một chút, đem sự tình ngày hôm nay kể lại cho thiếu gia nghe, biết đâu hắn sẽ càng ghét ta hơn. Ha ha ha, nói không chừng cuộc sống hạnh phúc ở xa tít ngoài vũ trụ kia đang quay trở lại.Hy vọng thì luôn tốt đẹp nhưng sự thật lại luôn tàn khốc, xuân thu mộng đẹp của ta khéo dài không bao lâu. Lão thiên quả nhiên đã phát hiện ra ta đang hạnh phúc ở chỗ này nên không hài lòng.
Hai ngày này ta nghe bọn nha đầu trong phủ thì thầm to nhỏ, nói là trong phủ có khách đến thăm, nghe đâu là một vị Hoàng công tử phong lưu tuấn mỹ, ôn hòa đôn hậu, đối nhân rất khách khí hiền hòa. Ta vừa nghe thấy liền đoán chừng đó chính là vị Hoàng công tử kia. Không gặp mới tốt, gặp mặt không khéo lại nảy sinh phiền toái nên ta tận lực né tránh. Mấy ngày kế tiếp, ta ngay cả cửa phòng cũng không bước chân qua.
Những ngày hòa bình trôi qua, ta luyện tập với con rối gỗ lúc mặt trời còn chưa mọc, lúc này mọi người cơ bản vẫn còn say ngủ. Trong viện phủ không có ai, quả thật rất yên tĩnh, đây là khoảng thời gian luyện công tốt nhất. Mỗi lúc luyện công như vậy, thế giới xung quanh chỉ còn lại ta và con rối gỗ, tĩnh lặng nhưng vô cùng tuyệt vời.
“Thanh Nhi”, thanh âm từ phía sau truyền đến, mặc dù không lớn nhưng thời gian hạnh phúc của ta đã tuyên bố chấm dứt.
Kỳ quái, thiếu gia có việc gì lại đến đây sớm như vậy? Quá sớm là đằng khác. Ta vội vàng thu hồi chỉ đao, xoay người cúi đầu quỳ gối hành lễ, “Dật Dương”. Không còn cách còn khác, chính thiếu gia đã yêu cầu ta gọi thẳng tên của hắn dù trước mặt có hay không có người ngoài.
“Thanh Nhi, nên nhìn kỹ xem ta là ai mới thi lễ chứ”, thanh âm buồn cười, “Vài ngày trước mới cứu người, giờ đã quên ta nhanh như vậy sao?”
Ách! Không phải thiếu gia, vậy là ai?! Ta sai rồi, thiếu gia làm sao lại đến sớm như vậy chứ! Sợ thứ gì là thứ đó đến, người đến là tên Hoàng công tử kia. Người này tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây mới đúng? Sớm như vậy đã chường mặt ra, đi săn quỷ sao? Bỏ đi, không phải chuyện của ta. Ta cúi chào một lần nữa, liếc nhìn gương mặt hắn mang theo vẻ tươi cười. Nụ cười này lạnh tựa gió thu khiến người ta cảm thấy run lên từng chập.
Ta cố đè nén cảm xúc dao động, người này tuyệt đối không thể đắc tội, “Nô tỳ lỗ mãng, xin công tử thứ tội!”. Làm nô tài phải hiểu được hai đạo lý: chủ tử luôn luôn đúng, chủ tử làm việc gì cũng không nên hỏi ngược lại. Quỳ xuống nhận sai sẽ tránh được nhiều tai kiếp.
“Đứng lên đi, ta không trách ngươi”, thanh âm mềm mại, động tác nhẹ nhàng, tâm tình hắn xem ra rất tốt.
Ta đứng lên rồi bước lui sang một bên. Ta thật sự không biết mình nên nói gì. Ta nhìn hắn tìm một chiếc ghế, thân người tựa vào lưng ghế vô cùng thoải mái. Bộ dáng kia rất quen thuộc, đừng nói hắn đang muốn nói chuyện phiếm nha! Hắn không cần ngủ sao, dù không ngủ cũng đừng đến nơi này mới phải. Lần trước rõ ràng rất chán ghét ta, tại sao lần này lại mò tới cửa?
Không khí thật cổ quái. Quên đi, thiếu gia không phân công ta nhiệm vụ bồi tiếp khách nhân nói chuyện phiếm, làm ít sai ít, không làm không sai, đây là định lý thiên cổ tuyệt không sai. Chỉ là… ta không muốn đứng như vậy a, ta muốn đi xuống nhà bếp kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng. Ta đang tìm lý do cáo lui thì hắn đã mở miệng trước.
“Ta ở lại đây vài ngày vẫn không gặp ngươi, còn tưởng ngươi đã xuất phủ. Hỏi Diên Tử mới biết được ngươi ở nơi này, thế nào? Ngươi luôn luôn nhốt mình ở trong viện, đến cửa cũng không bước ra sao? Hay là bình thường Diên Tử không cho phép ngươi ra ngoài? Biệt viện này chỉ có một mình ngươi ở sao?”
“Bẩm công tử, biệt viện này ngoài nô tỳ vẫn còn những người khác, lúc này vẫn còn sớm nên ngài không thấy họ. Ngài cần nô tỳ gọi bọn họ tới sao, vậy để nô tỳ đi”, ta đã tìm được lý do bỏ của chạy lấy người, sau đó gọi ai đến đây mà chẳng được.
“Không cần”, nhìn thấy ta xoay người tính chạy đi, hắn liền phất tay ngăn cản, “Bây giờ cũng rất tốt”.
Bây giờ một chút cũng không tốt, hắn quấy rầy thời gian hạnh phúc nhất của ta, lại tỏ ý sẽ còn tiếp tục quấy rầy. Không cho ta gọi người đến, ta sẽ hóa thành cây cột ngay tại đây, đúng lúc làm thành một đôi cùng với con rối gỗ đằng kia. Ta lặp đi lặp lại bí quyết sử dụng chỉ đao trong tâm trí, đầu cũng không thèm ngẩng lên một lần nào nữa.
Thời gian trôi qua nặng nề, ta vừa cúi đầu vừa nghĩ ngợi chuyện của chính mình thì thanh âm của hắn lại truyền đến tai, “Thanh Nhi, gia đình của ngươi ở đâu? Trong nhà còn có những ai? Ngươi thế nào lại lưu lạc đến Phong phủ?”
“Bẩm công tử, nô tỳ là bị bán đến đây. Về phần gia đình ở nơi nào nô tỳ cũng không nhớ”, ta đáp một nửa giữ lại một nửa, tuy rằng về sau cũng không có cơ hội trở về, tương lai nói không chừng ta phải bỏ mạng thiên nhai nha! Xem như ta lưu lại đường lui vậy.
“Bị bán? Là cha mẹ ngươi bán đến đây sao? Hay là bị bọn buôn người bán đến? Tại sao lại không nhớ rõ gia đình ở đâu?”
Việc gì lại hỏi lắm thế, ta tìm kiếm trọng điểm rồi trả lời đơn giản, “Là bọn buôn người”.
“Ngươi làm sao lại rơi vào tay bọn buôn người?”
“Là bị bọn thổ phỉ cướp, sau đó lại bị bán trao tay cho bọn buôn lậu”, đây là ta nói thật, chẳng qua không nhắc đến việc tiến cung tuyển tú thôi. Kháng mệnh thất tiết là tội lớn, chiếu theo quy củ ta phải tự sát thủ tiết mới đúng. Chỉ là… ta ngốc vậy sao?
“Thổ phỉ? Ngươi từng bị thổ phỉ bắt cóc? Vậy ngươi… ”, hắn không hỏi tiếp nhưng ai cũng biết hắn muốn hỏi gì.
“Nô tỳ không còn trong sạch”, Ha ha ha, vấn đề này rất tốt, lúc trước nhờ vào vấn đề này mà ta đã thu được thành quả không tệ a!
Căn phòng lại trở về yên lặng, hắn trầm tư, ta tiếp tục làm vật bày trí. Haizzz, ở nhà thiếu gia đúng là không tốt, phiền toái tìm đến tận cửa phòng, bỏ đi, chỉ còn mười tháng lẻ hai ngày nữa thôi!
Ta đứng yên nửa ngày không nhúc nhích, hắn vẫn đang nỗ lực tìm đề tài nói chuyện phiếm. Phương diện này hắn nhất định có vấn đề, đáng tiếc ta cũng không muốn giúp hắn. Ta cúi đầu, liếc mắt có thể trông thấy hắn đang không ngừng dùng hai tay xoa đùi một cách không hài lòng. Cố gắng nói chuyện phiếm quả thật không dễ dàng nha, cứ chà xát tay chân như vậy sẽ moi ra đề tài được sao?
“Diên Tử nói ngươi không phải là thị thiếp thật sự, chỉ là mượn tạm thân phận này, một năm sau ngươi liền tự do, là thật sao?”
Thiếu gia cũng đã nói ra, ta còn thứ gì có thể giấu giếm? Ta biểu hiện cung kính một chút, “Đều là ân điển của thiếu gia”.
“Thanh Nhi, ở trong mắt ngươi, ta và Diên Tử là loại người thế nào? Người tốt? Hay là người xấu?”
Vấn đề này thật ngây thơ, bởi vì ta không ngẩng đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Thật khó tin đến bây giờ vẫn còn có người đặt vấn đề như vậy. Hơn nữa, ta chỉ là một nô tài, ngươi là người tốt hay người xấu thì ai thèm quản? Chỉ cần đừng ảnh hưởng đến ta là được. Trong đầu tuy nghĩ vậy nhưng ta không dám nói ra, chỉ nói cho có lệ, “Thiếu gia là chủ tử của nô tỳ, ngài là bằng hữu của thiếu gia, nô tỳ ngu dốt chỉ biết tận tâm hầu hạ chủ tử, không dám xét đoán tâm tư của người”. Tốt hay xấu thì đã sao? Đối với ta, người xấu còn dễ đối phó hơn so với người tốt. Trên thực tế, tại thời điểm giết người xấu ta cũng không cần lo nghĩ gì nhiều, trực tiếp lấy mạng là được.
“Ngươi cũng không thiếu tiền, thiếu gia cho ngươi thứ này vật nọ, một trăm lượng thật sự không đáng nhắc tới. Nói cho ta biết, lần trước vì sao chỉ cần một trăm lượng? Ngươi đã cứu mạng ta, ngươi có thể yêu cầu thứ gì đó, hoặc là rất nhiều tiền a, tại sao lại không cần?”
Phải trả lời rằng ta muốn sớm bỏ của chạy lấy người sao? Dĩ nhiên không thể. Cũng may công phu vuốt mông ngựa của ta không tệ, nịnh hót cũng khá trôi chảy, “Lần trước là thiếu gia mệnh quý phúc thâm, nô tỳ chẳng qua là vừa vặn gặp phải, nhận lấy một trăm lượng đã là không an phận rồi”.
Lại im lặng. Hắn dường như thật sự không tìm nổi đề tài nói chuyện nữa. Kỳ quái là tại sao hắn vẫn chưa chịu đi, còn ngồi lì ở đó làm gì? Ta muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, ách! Vẫn là quên đi, nói không chừng ngồi thêm một lát hắn liền cảm thấy việc này không có ý nghĩa sẽ tự động rời đi. Thời gian trầm mặc trôi qua, ta phát huy khả năng nhập định đến cảnh giới cao, làm cho tâm trí của chính mình hoàn toàn “thần du thiên ngoại”, bọn ta dường như đang đấu một trận xem định lực của ai cao thâm hơn vậy. Bình minh đã lên, hắn rốt cục chịu không nổi. Ta cảm giác hắn cuối cùng cũng chịu đứng lên, thật không dễ dàng, xem ra hắn muốn rời đi.
“Nô tỳ cung tiễn công tử”, ta thở dài một hơi, vội vàng quỳ xuống biếu cho hắn một cái hành lễ. Ngay cả ta cũng cảm nhận được chính mình đang có ý tứ đuổi khách.
“Thanh Nhi, ngươi thật sự là… ”, hắn nghiêng đầu muốn nói gì đó rồi lại thôi, lại liếc mắt một cái, mở miệng rồi đóng lại, cuối cùng hắn hướng ra ngoài viện gọi lớn, “Diên Tử, ngươi thắng. Nàng thật sự hỏi một câu đáp một câu, nhiều hơn một câu cũng không có”.
Nguyên lai hắn đang cùng thiếu gia cá cược. Thảo nào thái độ của hắn lại biến đổi nhanh như vậy, lại còn kiên trì ngồi đến tận bây giờ.
“Ha ha ha, ta nói ngươi nhất định sẽ thua mà, còn không tin!”, thiếu gia không biết từ nơi nào nhảy tới, giọng nói mang theo sự vui vẻ, ta biết hắn đang rất cao hứng, “Nàng và cái đầu gỗ không khác gì nhau”, nói tới đây, ta có cảm giác hắn vừa liếc mắt sang mình một cái, nói tiếp, “Hoàng công tử, làm phiền ngươi rồi, danh hoa đã về tay ta, không được đổi ý nha!”
“Không đổi ý, đêm nay để nàng đến hầu hạ ngươi. Thanh Nhi, ngươi hại ta mất danh hoa, ngươi tính bồi thường ta thế nào đây?”
Nói với ta sao? Bồi thường? Ta thế nào lại bồi thường hắn? Đã hỏi thì không thể không đáp, ta tùy cơ ứng biến, “Nô tỳ đáng chết”. Cái này… cứ để vậy đi!
“Ngươi không nên chết, ngươi giúp thiếu gia của ngươi thắng cược, Diên Tử nên thưởng ngươi mới đúng”.
Lời nói của Hoàng công tử mang theo cười khổ. Kỳ quái, ta tại sao lại nghe có chút cay đắng. Xem như hắn thua một nữ nhân đi, ha ha ha, mặc kệ, không liên quan đến ta.
“Ha ha ha, Thanh Nhi, nếu ta thua thì Hoàng thiếu gia sẽ có được ngươi, là thất vọng hay vui vẻ?”, vấn đề thật khó khăn a!
Ta trả lời thế nào cũng không đúng. Kỳ thật ta không quan tâm chủ tử mình sẽ là ai, dù sao kẻ được gọi là chủ nhân cũng không thể đắc tội. Thật là, năm tháng làm nô tài này không dễ làm a! Trả lời thế nào bây giờ, ta cảm giác có hai đôi mắt đều đang đặt trên người mình, kỳ quái, ta thú vị đến mức đó sao? Được rồi, thể diện, muốn có bao nhiêu thể diện thì sẽ có bất nhiêu. Ta quỳ xuống cúi đầu, giả vờ run rẩy nói, “Nô tỳ sợ hãi”.
“Đứng lên đi, Thanh Nhi, đừng quỳ, mặt đất rất lạnh, ta cũng không có ý trách cứ ngươi”, Hoàng công tử tình tình cũng không tệ.
“Tạ công tử”, ta dập đầu nói lời cảm tạ nhưng cũng không dám đứng lên, thiếu gia vẫn còn chưa lên tiếng a! Cuối cùng, thiếu gia mới chân chính là chủ tử của ta.
Nhìn ra tâm tư của ta, Hoàng công tử ngữ khí hòa giải nói, “Diên Tử, người của ngươi phải là ngươi ra lệnh mới được, để Thanh Nhi đứng lên đi, nói cho cùng nàng đã thay ngươi thắng cược, không thưởng thì thôi, lại còn bắt phạt quỳ?”
Haizz… Hắn cố ý muốn hại ta sao? Ta cùng hắn không thù không oán a! Ta vốn dĩ chỉ quỳ xuống để biểu lộ sự kính cẩn tuân theo mà thôi, tại sao qua miệng hắn liền trở thành phạt quỳ, ta có làm gì nên tội đâu mà phạt! Thiếu gia tính tình cổ quái, kỵ nhất việc nô tài lấn át chủ nhân, hắn hiện giờ sẽ cảm thấy ta dựa vào Hoàng công tử mà không xem chủ tử ra gì. Trước mặt hắn dĩ nhiên thiếu gia sẽ không làm gì, nhưng còn sau lưng… ”
“Hoàng công tử đã biện hộ cho ngươi rồi, đứng lên đi”, Quả nhiên, khẩu khí của thiếu gia đã có phần hờn giận, “Còn không mau tạ ơn Hoàng công tử?”
“Nô tỳ đa tạ ân điển Hoàng công tử”, Ta cúi đầu, đứng lên, xong rồi, bây giờ chỉ còn chờ xui xẻo.
“Trời lạnh như thế mà ngươi lại ăn mặc đơn giản vậy sao, mau trở về mặc thêm xiêm y đi”, Thật sự là họa vô đơn chí, họ Hoàng này không thể ngậm miệng lại sao?
“Được rồi, chúng ta đã một đêm không ngủ, không cần ở lại đây tốn thời gian với đầu gỗ này nữa. Đi, chúng ta nghỉ ngơi một lát, buổi tối ta sẽ làm ông chủ dẫn ngươi đi Bách Hoa Lâu tuyển chọn cô nương, ngươi cứ tùy ý mà lựa chọn”. Không đợi ta mở miệng nói lời cảm tạ, thiếu gia đã vội vã kéo Hoàng công tử đi ra ngoài. Thật là gấp gáp a! Ta có cảm giác thiếu gia thật sự kích động, sau lưng dường như có quỷ đang đuổi theo hắn.
Xác định được bọn họ đã đi xa ta mới từ từ đứng dậy. Ta xoay người trở về phòng mặc thêm áo, lại xuống bếp tìm một bát canh nóng uống một hơi, sau đó còn phải tìm một ít thuốc trị thương. Ban nãy khi tập luyện ta đã bị thương, liệu có nên từ bỏ phương pháp giết người mới luyện này không? Lần sau mà gặp phải loại người giống Hoàng công tử, ta cứ trực tiếp giết chết cho xong việc, bằng không người cuối cùng gặp phiền toái chính là ta. Bị người mang ra đặt cược, thắng còn bị phạt, ta làm nô tài thật khốn khổ a!