Đây chính là giai điệu đau thương, nhưngloại đau thương này khi truyền vào tai ta lại trở nên buồn cười. Ta ngồi trongkiệu nhịn không được mà cười thành tiếng, càng lúc càng cười lớn tiếng, càngcười càng kịch liệt, cuối cùng ngay cả lồng ngực cũng bắt đầu co rút lại, cườira nước mắt. Nguyên lai cười so với khóc còn khó chịu hơn nhiều. Tiếng ồn àonáo nhiệt ngoài kiệu chứng tỏ ta đã rời nơi ấy khá xa. Chỉ là, ta đã cười lâunhư vậy nhưng tại sao lại không cảm thấy vui sướng? Trong lòng càng nặng nềhoảng hốt hơn. Chuỗi trân châu trong tay ta quả nhiên vô giá, nhưng tại saokhông vực ta dậy được? Nếu như có khả năng, ta thật sự muốn nhận lấy hộp hươngliệu kia. Có thể sao? Ha ha ha, không thể, nó vốn dĩ không thuộc về ta.
Cỗ kiệu bỗng ngừng lại, từ bên ngoài truyềnđến tiếng nhỏ giọng của thái giám, “Nữ quan, Hỉ Nhi cô nương của phủ Vũ Vươngcầu kiến”
Là Tiểu Hỉ. Trong đầu ta hiện ra một khuônmặt vui vẻ cùng tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc. Một cô nương thiện lươnghòa ái, nàng cố ý đến nhìn ta sao? Ta nhớ lại buổi chiều thoải mái kia, tâmtình trở nên tốt hơn. Kỳ thật lúc đến thăm Vũ vương phủ ta đã muốn gặp nàngnhưng lại sợ mang đến phiền toái mới cho nàng. Lúc này nàng đã tự tìm đến đây.Ta nhanh chóng đem trân châu tùy tiện khoác nơi cổ tay rồi vội vàng lên tiếng, “Kiệuphu, mau mời nàng đến nói chuyện với ta”, miệng nói nhưng tay ta đã không khốngchế được mà vén rèm kiệu lên, trên mặt không giấu được ý cười.
“Tiểu Hỉ thỉnh an Thanh Nguyệt nữ quan, nữquan vạn phúc”, trong thanh âm thỉnh an có chút hốt hoảng, người vẫn chưa nhìnthấy rõ lắm.
Đây không phải là thanh âm vui mừng phấnkhởi trong trí nhớ của ta, nàng quỳ gối dưới đất, thân hình bao phủ trong bầukhông khí thê hàn.
Ta hơi sửng sốt, đúng là Tiểu Hỉ, người tađã từng quen thuộc nhưng tại sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tronglúc nhất thời ta không nghĩ ra mà chỉ có thể nhanh chân đỡ nàng đứng dậy, “Mauđứng lên, ta cùng ngươi lúc đó… ”. Câu kế tiếp ta không nói ra được. Rốt cuộcta đã phát hiện chỗ nào không thích hợp. Tiểu Hỉ đứng trước mặt ta là một cônương mặc áo váy gấm vóc, đầu cài trâm ngọc, tay đeo vòng san hô, toàn thân lấplánh trân bảo, đây tuyệt đối không phải là bộ dáng của một tiểu nha hoàn. Đâylà thế nào? Tại sao lại trở thành thế này?, “Hỉ Nhi, ngươi đây là… ?”
“Thị thiếp, ta là thị thiếp của Vương gia”,thanh âm nho nhỏ không dễ nhận ra nhưng lọt vào tai ta như một tiếng sấm nổvang, “Ra là vậy!”
Tiểu Hỉ mở miệng nói rất nhiều, nhưng saukhi nghe được câu mở đầu, ta rốt cuộc không còn nghe thấy bất kì thanh âm nàonữa. Đều là giả, hết thảy đều là giả. Sự ấm áp nhỏ nhoi kia trong kí ức của tadĩ nhiên cũng là giả. Khó trách nàng biết đọc chữ, khó trách hắn lại phân phónàng đến trông giữ ta, khó trách nàng lại biết nhiều như vậy. Nguyên lai từ đầuđến cuối chỉ là ta u mê hồ đồ. Tại sao lại không nói với ta, nếu lừa, tại saolại lừa bằng cách này? Bàn nương thì sao? Nàng cũng là giả sao? Nữ nhân cho tabát cơm có giấu thịt nướng bên dưới cũng là giả sao? Cõi lòng ta… chìm vào đáycốc.
“Tiểu thư”, Tiểu Hỉ vẫn dùng lối xưng hônhư khi ta vẫn còn bị nhốt trong vương phủ, thanh âm của nàng vừa thê lương vừakhẩn thiết, “Tình cảm của Vương gia thế nào cũng xin tiểu thư nhận lấy, thiếpcũng là có nỗi khổ khó giãi bày. Thỉnh tiểu thư xem lại tình xưa mà nhận vậtnày”, trong tay nàng chính là hộp hương liệu mà ta vừa cự tuyệt, “Mấy ngày nayvương gia thật sự rất thống khổ. Thiếp biết, vương gia thật sự để ý tiểu thư”
“Là hắn bảo ngươi đến?”. Tại sao lại nhưvậy? Vũ Nhân tại sao lại có thể như vậy? Ta nhận ra Tiểu Hỉ thật lòng yêu hắn.Lúc trước, hắn làm sao có thể ở trước mặt Tiểu Hỉ mà đối xử với ta như vậy? Bâygiờ còn để nàng đến đây đưa vật này cho ta, tại sao lại có thể như vậy? Hắn…
“Không phải, không phải vương gia phân phóta đến đây”, Tiểu Hỉ vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bộc lộ chút bithương lẫn tuyệt vọng, nhưng vẫn không quên thay vương gia biện giải, “Là takhông đành lòng nhìn vương gia khổ sở nên mới đến ngăn kiệu. Tiểu thư, vươnggia là thật tâm”
Thật tâm? Nhìn nước mắt Tiểu Hỉ lã chã tuônrơi, ta thật sự không biết nên nói gì mới tốt. Thật là… bởi vì hắn là vương gianên tâm của hắn không biết yêu thương sao? Còn chúng ta thì sao? Bởi vì chúngta xuất thân hèn mọn, bởi vì thân phận chúng ta thấp kém nên tâm cũng sẽ khôngcòn là tâm, có thể tùy hiện chà đạp, đúng không? Dựa vào đâu? Ta không camlòng, chết cũng không cam lòng.
Đại khái là thấy ta nửa ngày vẫn không nóilời nào nên Tiểu Hỉ có chút sốt ruột, nàng cắn môi nói, “Nếu… nếu tiểu thưkhông chấp nhận được Tiểu Hỉ, Tiểu Hỉ có thể lập tức biến mất, sẽ không bao giờxuất hiện trước mặt tiểu thư nữa. Trong lòng vương gia thật sự chỉ có một ngườilà tiểu thư”
Ủy khuất cầu toàn như vậy, kính dâng hoàntoàn như vậy, Tiểu Hỉ, thời điểm ngươi nói những lời này có từng nghĩ đến tráitim của chính mình không? Vì một nam nhân như vậy, đáng giá sao? Ngươi còn cóthể làm gì khác chứ? Cho dù là giả, cho dù là lừa gạt, nhưng tháng ngày ở cùngmột chỗ với nàng là chân thật, cảm kích của ta đối với nàng cũng là chân thật.Mặc kệ là ai bất hạnh, nỗi giận này sẽ không tranh. Việc ta có thể làm chỉ làan ủi nàng mà thôi, “Tiểu Hỉ, hãy nghe ta nói, chuyện không liên quan đếnngươi, mau trở về hầu hạ vương gia. Ta sẽ nhận hương liệu này”. Từ nay về sau,không duyên không nợ.
Nhận lấy hộp hương liệu, ta thật sự khôngmuốn nhìn thấy bộ dáng thiên ân vạn tạ của Tiểu Hỉ nên vội vàng xoay người lênkiệu. Đều là người đau khổ như nhau, thậm chí ngay cả ta cũng không chịu nổi.Ít nhất nàng so với ta càng đáng yêu hơn, càng cao quý hơn. So sánh dưới góc độcủa nàng, ta lại càng có vẻ đáng khinh dơ bẩn hơn nhiều. Ta không thể trách cứnàng lừa gạt, ta cũng không thể tha thứ nàng lừa gạt. Ta là một người ích kỷ,vậy nên, Tiểu Hỉ, ta chỉ có thể lựa chọn quên ngươi.
Tiểu Hỉ đột ngột xuất hiện khiến tâm tư tađại loạn. Hành trình theo kế hoạch của ta cũng theo đó mà không còn tâm trạngthực hiện. Hoàng Đế có Lôi Hổ, Nhu Phi có Thiến Nhi; Vũ Nhân có Tiểu Hỉ; TamThiếu có Diên Tử; Tứ hoàng tử có phụ thân; còn ta… cái gì cũng không có. Trừ bỏcười khổ, ta còn có thể làm gì? Không đúng, còn có Bàn nương a, nữ nhân lạnhnhạt giấu thức ăn cho ta, ta muốn gặp nàng, thật sự rất muốn gặp nàng.
“Đến Phong phủ Thừa Tướng”, ta cao giọngphân phó kiệu phu thay đổi tuyến đường. Ta thừa nhận hiện tại mình có chút kíchđộng. Ta muốn gặp Bàn nương, ta muốn tự mình chứng minh xem chút ấm áp kia cóphải là thật sự hay không. Việc này đối với ta rất trọng yếu, thật sự trọngyếu.
Thịt nướng, giai đoạn sống gian nan trongPhong phủ kia, chính là từng khối thịt nướng nâng đỡ ta. Giữa bốn vách tườnglạnh như băng, bát cơm của Bàn nương có thể khiến ta bình yên đi vào giấc ngủ.Không phải giả, nhất định không phải là giả, van cầu ngươi, trăm ngàn lần đừngđể đó là giả.
Xuyên qua rèm kiệu, ta nhìn thấy Phong phủđã đến gần trong gang tấc, “Ngừng kiệu”, ta đột nhiên ngăn cản kiệu tiếp tụctiến về phía trước. Khiếp đảm! Nhìn đại môn to lớn, ta đột nhiên sợ hãi. Vạnnhất là giả thì sao? Vạn nhất lại là một Tiểu Hỉ nữa thì sao? Ta nên làm gì bâygiờ? Ta có thể làm gì bây giờ? Không cần, nếu là giả thì giả đến cùng đi. Chỉcần ta không hỏi, như vậy… nàng chính là thật sự.
Im lặng thật lâu, ta cúi đầu nói nhỏ, “Hồicung”. Vẫn là đừng hỏi, ít nhất ta có thể nói với chính mình rằng đã từng cómột người thật sự quan tâm đến ta, cho ta thịt nướng, nàng thật giống vị mẫuthân trong giấc mộng của ta.
“Nữ quan, chúng ta vẫn chưa đến Tề vươngphủ cùng Ung vương phủ”
Thái giám đi theo tận tâm nhắc nhở, đúngvậy, hoàng mệnh còn chưa hoàn thành. Nhưng hiện tại ta thật sự không còn tâmtình đối mặt bất kì người nào. Cảm xúc tệ hại như vậy, chỉ sợ ngược lại cònkhiến chuyện càng thêm xấu, “Ngươi thay ta đi truyền lời. Hồi cung”. Cũng mayHoàng Đế cho ta toàn quyền, có thể tùy cơ ứng biến, để tiểu thái giám đi truyềnlời cũng chẳng sao. Hơn nữa, ta vẫn chưa xác định phải ứng phó với bọn họ thếnào.
Hoàng Đế còn có thể kiên trì trong bao lâu?Một tháng? Hai tháng? Hay là nửa năm? Thời gian của ta không còn nhiều lắm.
Trở lại chỗ ở của mình, ta thay đổi áo váynhẹ nhàng, cung nữ bên ngoài báo là có Lôi Hổ đến đây. Ta âm thầm cười khổ,trước kia mỗi lần hắn đến đều trực tiếp gõ cửa, hiện tại lại hữu lễ như vậy. Tađảo mắt nhìn bốn phía, thật lạnh a, lạnh thấu xương. Không nói gì, ta trực tiếpmở cửa đi ra ngoài. Lôi Hổ đứng cách đó không xa, hắn cũng mặc một thân y phụcthường ngày, vì cúi đầu nên trông hắn có chút đăm chiêu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lôi Hổ ngẩng đầunhìn ta, trong mắt có chút lo lắng, “Ngươi… tại sao lại trở về sớm như vậy?”
“Ta chỉ đi Vũ vương phủ, hai phủ còn lại đểthái giám đến truyền lời”, trên mặt ta tươi cười nhưng trong lòng lại chua xót.Bỗng nhiên ta có chút hối hận vì đã không gặp Bàn nương. Kỳ thật… làm cho hếtthảy ảo tưởng tan biến cũng không hắn là chuyện không tốt, nửa năm sống tạiquán trọ khiến ta thay đổi khá nhiều.
“Vậy sao!”, Lôi Hổ gật đầu nhưng không nóigì nữa. Chúng ta cứ như vậy mà im lặng đứng đó, trong một khoảnh khắc, hắndường như trưởng thành hơn rất nhiều, “Đúng rồi, vừa rồi cung nữ Thiến Nhi củaNhu phi nương nương chạy tới tìm ngươi, nói là Nhu Phi muốn gặp ngươi”
“Được rồi, ta sẽ đến đó”
Ta xoay người đi ra ngoài, phía sau là mộtđoàn cung nữ thái giám. Lôi Hổ bước đi bên cạnh ta, tại sao ta lại không cảmgiác hắn tồn tại? A, đúng rồi, vì hắn không nói một lời. Trước kia hắn thườngquạu quọ và nói nhiều lời vô nghĩa. Ha ha ha, trước kia ta cũng là Nhạc Thanh.
“Lôi Hổ, một lúc nào đó mang ta đến cungCẩn Phi nương nương thỉnh an đi”
“Được. Hả?”, Lôi Hổ vẫn đang im lặng bướcđi nhưng hắn vừa nghe ta nói muốn đến gặp Cẩn Phi liền kinh hãi, “Ngươi đến chỗCẩn Phi nương nương làm gì?”. Dường như cảm thấy mình phản ứng thái quá, hắnvội vàng hòa hoãn sắc mặt, “Hay là đừng đi, thân thể nương nương suy yếu, chúngta đến quấy rầy không tốt. Lại nói hiện tại là thời điểm trong cung rối loạn,chúng ta vẫn nên làm chính sự trước, về sau có cơ hội lại đến cũng không muộn”
“Phải không?”, ta ổn định thân mình chốnglại ánh mắt trốn tránh của Lôi Hổ cho đến khi hắn nhìn thẳng vào mắt của ta,lúc ấy ta mới lên tiếng, “Lôi Hổ, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, cũng biếtngươi đang bận tâm điều gì. Ta sẽ không động đến Cẩn Phi, điểm này ngươi có thểan tâm”
“Ngươi cam đoan?”
Ta vươn tay phải lên, lòng bàn tay hướng vềphía trước, “Ta, Thanh Nguyệt, lúc này đối thiên phát thệ, tuyệt đối sẽ khônglàm chuyện gây nguy hại đến Cẩn Phi nương nương, nếu làm trái lời sẽ bị thiênlôi giáng đánh, trời tru đất diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh”
Lôi Hổ nhìn ta, lẳng lặng nhìn ta. Một cáchchậm rãi, nụ cười tươi lại xuất hiện trên mặt hắn. Đầu tiên là một chút, sau đódần dần tản ra, rốt cuộc hắn đã có thể lên tiếng, “Tại sao ngươi không nói sớm,hại ta lo lắng cả đêm”. Tâm tình tốt, người lại bắt đầu tùy tiện phấn chấn lên,hắn vươn tay vỗ vào bả vai của ta một cái rồi cười nói, “Bữa nào đó ta sẽ mờingươi đến Tụ Trân Lâu nổi tiếng nhất kinh thành để ăn một bữa. Món vịt ở nơi đólà tuyệt nhất kinh thành a!”
“Ngươi không thể nuốt lời a, ta chờ!”.Cười, cười thoải mái. Ai biết được trong lòng ta đang khóc?
“Đúng rồi, Nhu Phi nương nương tìm ngươilàm gì? Lần trước… ”, Lôi Hổ không nói hết, hắn còn nhớ rõ lần trước ta đã phẫnnộ như thế nào.
“Thanh Nguyệt!”, không đợi ta đáp lời, phíatrước cách nơi này không xa đã truyền đến một tiếng gọi thanh thúy dễ nghe,trong thanh âm đều là khoái hoạt cùng kinh hỉ, “Thật tốt quá, không ngờ lại gặpngươi ở đây. Ta bảo Thiến Nhi đến tìm ngươi nhưng nàng nói ngươi có việc đã rờicung. Các ngươi định đi đâu vậy?”
Là Nhu Phi, nàng đang ôm ấp một túm bôngtròn tròn trong tay, cung nữ thái giám vây quanh hầu hạ. Trông thấy chúng ta,nàng cơ hồ đã nhảy bắn lên rồi lao vun vút về hướng này.
“Nương nương”, ta cùng Lôi Hổ khom mìnhhành lễ, trong mắt Lôi Hổ có nhiều phần nghi hoặc. Ta không để ý đến hắn mà tậptrung ánh mắt vào cung nữ Thiến Nhi đi theo phía sau Nhu Phi, “Nô tỳ nghe nóinương nương có việc muốn gặp nô tỳ nên định đến chỗ người để thỉnh an”
“Đừng đa lễ. Ta vẫn tiếc nuối vì ngươi chưanhìn thấy Mao Cầu, đúng lúc cho ngươi xem, có phải đáng yêu lắm không?”
Thời điểm nàng nói những lời này rõ ràng làđang khoe khoang triển lãm thú cưng của mình. Con chó nhỏ kia tựa như một túmbông màu vàng. Phỏng chừng nó cũng biết mình đáng yêu, bị Nhu Phi cọ cọ vàolông vô cùng thân thiết, nó cư nhiên còn híp mắt để lộ bộ dáng say mê. Sau đó,nó cùng chủ nhân nhìn ta một cách kiêu ngạo. Hai ánh mắt, một lớn một nhỏ trongsuốt như nhau, hạnh phúc như nhau.
“Thật đáng yêu!”, đây là lời thật tình, vôluận là Nhu Phi hay Mao Cầu đều thật đáng yêu.
“Đúng không!”, nghe thấy ta nói đáng yêu,ánh mắt của Nhu Phi càng sáng hơn, nàng đem con chó nhỏ đẩy vào lòng ta, “Ngươimuốn ôm thử không? Nó rất ngoan, không sủa cũng không nháo, nó còn có thể liếmđầu ngón tay của ngươi a!”
“Ta… ”. Có thể ôm sao? Mao Cầu đáng yêu nhưvậy, hai tay ta… cũng có thể ôm sao?
“Đến đây, ôm thử xem. Nó mềm lắm, ôm rấtthích a!”, nàng đưa Mao Cầu ra rồi tủm tỉm mỉm cười nhìn ta, Nhu Phi một chútkiêu ngạo cũng không có, nàng thật giống một tiểu muội muội đang làm nũng, chỉđơn thuần muốn chia sẻ thứ mình yêu thích nhất.
“Nương nương, người đang định đi đâu?”, đạikhái là nhìn thấy ta chậm chạp không vươn tay ôm con chó nhỏ, Lôi Hổ đứng bêncạnh liền mở lời giải vây.
“Chỉ tùy tiện đi dạo một chút thôi”, tâm tưmau chóng biến chuyển, Nhu Phi gãi gãi đầu Mao Cầu cười nói, “Vừa rồi Thiến Nhinói Mao Cầu có chút quấy phá, ta vốn không nghĩ vậy a, đều là Thiến Nhi khôngtốt, ai dám nói Mao Cầu không ngoan, kỳ thật ta nhìn là biết, Mao Cầu rất ngoana, đúng không? Mao Cầu?”, nàng đưa tay đùa nghịch Mao Cầu, Nhu Phi hoàn toànkhông chú ý đến bầu không khí quái lạ xung quanh đang từ từ biến hóa.
Trong lòng ta hiểu rõ, Thiến Nhi quả nhiênlà một tiểu nha đầu lợi hại. Sau lưng nàng là thế lực của ai? Có thể biết ta đãhồi cung nhanh như vậy, xem ra cơ sở ngầm cũng không tồi. Hậu phi muốn giải sầusẽ đến Ngự Hoa Viên hoặc tẩm cung của chính mình, nhưng con đường này là đithông đến nơi ở của Hoàng Đế, bình thường không được triệu hồi là không thể điđến nơi này. Cứ như vậy đem ta cùng Nhu Phi bại lộ trước mắt mọi người… là vìchuyện lần trước ở Tê Hà biệt viện bị ta làm phẫn nộ sao? Đây là muốn nói chomọi người biết ta cùng Nhu Phi có quan hệ sao? Một cô nương tốt, Nhu Phi thậtsự có phúc khí a!
“Nương nương, người tìm nô tỳ là có việcphân phó sao?”
“Cũng không có gì”, Nhu Phi hoàn toàn khôngcó tâm kế, nàng chính là một cái giếng trong, liếc mắt liền nhìn thấy rõ nhữngviên đá hoa xinh đẹp dưới đáy, “Lần trước ta đã nói sẽ cùng ngươi chơi đùa,ngươi quên rồi sao? Ta thật buồn, lão nhân gia Hoàng Đế lại không có thời gianđể ý đến ta… ”
“Nương nương”, Nhu Phi vừa nói xong, ThiếnNhi ở phía sau liền vội vàng phát ra hai chữ “nương nương” hàm ý nhắc nhở.
“A, đúng rồi!”, Nhu Phi vươn tay che miệngmình, tựa như tiểu hài tử bị người lớn phát hiện lỗi lầm của mình mà chột dạnhìn Thiến Nhi rồi nhìn xem bốn phía. Sau đó Nhu Phi vụng trộm nhìn ta, trêngương mặt là nụ cười tươi hoàn toàn tín nhiệm. Nàng nhìn Thiến Nhi cười nói,“Không sao, là Thanh Nguyệt a! Ngươi không phải nói nàng cái gì cũng biết sao?”
“Đúng vậy, nương nương, xin thứ cho ThiếnNhi lỗ mãng”
Thiến Nhi hạ thấp người hành lễ nhưng ánhmắt của nàng đều tập trung lên mặt ta. Một ánh mắt chờ đợi, khẩn cầu và đềphòng.
“Được rồi Thiến Nhi, chúng ta vốn không cónhiều bằng hữu trong này a! Nếu còn đề phòng cái này đề phòng cái kia, về sausẽ sống thế nào đây. Ta đáp ứng ngươi, về sau sẽ nhất định chú ý, được chưa?”,Nhu Phi có chút u oán nhìn Thiến Nhi, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biếtnàng đang giả bộ để tranh thủ sự đồng tình vì ánh mắt của nàng không che giấuđược sự giảo hoạt. Tuy nhiên, người khác sẽ không đành lòng trách móc nàng.
“Haizz, nương nương”, nhẹ nhàng thở dài,trong lời nói của Thiến Nhi có ẩn ý, “Thanh Nguyệt nữ quan xác thật là khôngcần phòng bị”
“Nữ quan”, nhìn qua Nhu Phi, Thiến Nhi cúingười thật thấp thi lễ với ta, “Nô tỳ nói có đúng không?”
“Nương nương là chủ tử, cùng những vị nươngnương khác giống nhau, đều là người vô cùng tôn quý. Thanh Nguyệt đương nhiêntận tâm phụng dưỡng”, nàng đang muốn nói, mặc dù muốn phòng cũng không phòngđược, phải không? Ha ha, cô nương này trí tuệ hơn người, ta càng lúc càng thíchnàng.
“Các ngươi đang làm gì nha? Nói gì mà tahoàn toàn không hiểu. Vốn đang cao hứng lại bị các ngươi phủ mây mù dày đặc.Vui vẻ một chút có được không? Vui vẻ là một ngày, không vui cũng là một ngày,nếu đã vậy thì tại sao lại không vui vẻ sống ngày này sang ngày khác chứ? Đúngkhông?”
Xem ra Nhu Phi đang cố tình an ủi tinh thầncủa chúng ta. Tất cả đều giống nhau, đều bị nhốt tại chốn thâm cung này, mỗingày đều phải đối mặt với âm mưu giảo quyệt, nàng hẳn cũng bi thương. Nhưngnàng quá thiện lương lại quá thuần khiết, suy bụng ta ra bụng người rồi lạimuốn những người xung quanh cũng suy nghĩ như mình.
“Nương nương nói đúng”, hít thở sâu, đốimặt với một Nhu Phi như vậy thì ta còn có thể nói gì nữa? Tạm thời quên tất cảđi, “Như vậy, bây giờ có phải chúng ta nên tìm một trò gì đó để chơi không? Tabồi tiếp nương nương chơi cờ có được không?”
“Chơi cờ là sao chứ?”, ánh mắt trở nên tốităm ảm đảm, nhưng khuôn mặt Nhu Phi bỗng sáng lạn, “Chúng ta đấu dế mèn đi. Điđi, trong cung của ta có vài con được lắm”, nàng tự nhiên giữ chặt tay ta rồikéo đi, “Một lát nữa ta sẽ cho ngươi xem Đại Tướng Quân của ta, rất lợi hạinha!”
“Nương nương”, lần này là thanh âm bất đắcdĩ của Lôi Hổ, hắn vừa rồi đã hoàn toàn bị phớt lờ.
“A, đúng rồi, còn có ngươi nữa. Lôi thốnglĩnh, ha ha ha, ta cao hứng quá nên suýt chút nữa đã quên mất ngươi”, Nhu Phidừng cước bộ rồi cười nói, “Phiền ngươi đến chỗ Hoàng Thượng nói một tiếng, nóilà Thanh Nguyệt ở chỗ ta, có việc gì thì cứ tới Tê Hà biệt viện tìm nàng làđược. Đi đi, ta không chờ được a!”, câu cuối cùng là nói với ta, sau đó chỉ lưulại cho Lôi Hổ vài bóng dáng vui vẻ.
Chơi đùa đến tối, Nhu Phi lưu ta lại dùngqua cơm chiều mới chịu thả người. Nàng cứ đòi giữ ta lại, ta phải mất hơn nửangày cam đoan sẽ thường xuyên đến chơi với nàng thì mới có thể rời đi. Phảithừa nhận, ta thích nàng, thật sự thích nàng.
“Mời Lôi thống lĩnh đến đây, nói ta cóchuyện quan trọng cần thương lượng”, ta phái một cung nữ đi truyền lời, đợi đámngười đó đi rồi, ta mới yên lặng ngồi xuống ghế. Nhớ lại buổi chiều vui vẻ hômnay, ta mỉm cười sung sướng. Một buổi chiều không cảm giác được chỉ đao lạnhlẽo nơi cổ tay.
“Thanh Nguyệt, ngươi tìm ta sao?”, Lôi Hổtùy tiện đẩy cửa tiến vào, sau đó hắn đặt mông ngồi xuống ghế, còn tự tay rótcho chính mình một tách trà. Bộ dáng nguyên bản của Lôi Hổ đã trở lại, “Ngươiđang cười gì vậy? Chơi với Nhu Phi rất vui sao? Thật tốt, trực tiếp đem ta vứtvào xó”
“Lôi Hổ, tối nay ngươi đi giết con chó củaNhu Phi. Thủ đoạn tàn nhẫn một chút. Nhớ kỹ, phải thần không biết quỷ khônghay”
“Tại sao?”, bàn tay bê tách trà run lên,suýt chút nữa đã đổ ra ngoài, “Con chó kia có gì không đúng sao? Hay là… ”
“Hoàng Đế bị bệnh, Nhu Phi cư nhiên trốntrong cung khóc lóc, đây là nhược điểm”, ta tin tưởng biểu tình âm lãnh củamình lúc này rất khó xem, “Ngươi đoán đúng, ta muốn khai đao với nàng”
Lôi Hổ quỷ dị nhìn ta nửa ngày, hắn lẩmbẩm, “Nhưng ta còn tưởng các ngươi là bằng hữu tốt, lúc chiều… ”
“Hoàng mệnh như sơn, ta chỉ có thể làm nhưvậy”, hơn nữa, ta không có bằng hữu, đến bây giờ cũng không.
“Haizz, được rồi”, nhớ đến Hoàng Đế, Lôi Hổcũng chỉ có thể thở dài, “Qua canh ba ta sẽ đi. Ngươi tính xử phạt Nhu Phi thếnào? Giáng bậc của nàng sao?”, thấy ta không trả lời, thanh âm của Lôi Hổ cóchút không đành lòng, “Không đến mức giam vào lãnh cung chứ! Có hơi độc ác a!”
Ta phải trả lời thế nào bây giờ? Quên đi,nói thẳng vẫn tốt hơn. Liếc ngang Lôi Hổ, thanh âm tàn khốc theo miệng ta rangoài, “Ban thưởng tử”
“Cái gì”, hắn phẫn nộ kinh hô. Ta nhắm mắtlại, thật lòng không muốn nghe tiếng đồ sứ rơi vỡ dưới đất, “Nàng thật lòngmuốn làm bằng hữu với ngươi, mà ngươi… ngươi thật ngoan độc, ngươi không phảilà người, Hoàng Thượng sẽ không đáp ứng”
“Hoàng Thượng đã có ý chỉ, việc này ta toànquyền xử lý, ngươi muốn kháng lệnh sao?”, không mở mắt, ta không muốn nhìn thấybiểu tình của hắn.
“Ngươi… ”, thanh âm hốt hoảng theo gióthoáng qua, “Thanh Nguyệt nữ quan, ta đã nhìn lầm ngươi, không ngờ ngươi lại làmột nữ nhân lòng dạ rắn rết. Ngươi làm sao có thể hạ thủ? Ngươi làm sao lại cóý nghĩ giết chết nàng, một người mà ngươi vừa mỉm cười vừa kết làm bằng hữu?Thật đáng sợ, ngươi là ma quỷ!”
“Từ khi rời khỏi quán trọ, ngươi luôn âmthầm quan sát ta, không phải sao? Ngươi nên nhớ, đúng, đây chính là ta, vì sốngsót, ta có thể bán đứng tất cả”. Tiếng gió vừa rồi rất quen thuộc, muốn tát tasao? Tâm tính thiện lương khiến ngươi đau, nhưng ta lại không có cảm giác.
“Đúng, ta quan sát ngươi, biết tất cả vềngươi. Vốn dĩ ta luôn cảm thấy tiếc hận thay ngươi. Nhưng hiện tại ta đã biết,bọn họ hoàn toàn không làm sai. Ngươi như vậy, so với bọn hắn còn độc ác hơnthập phần, ngươi chờ lệ quỷ đến lấy mạng đi!”
Cửa bị phá vỡ, thanh âm ầm ĩ qua đi, bốnphía lại trở nên yên tĩnh. Ta nhắm mắt thật lâu vẫn không muốn mở ra. Ngườimuốn đến lấy mạng ta… không chỉ là lệ quỷ.