Trong tay Diên Tử cùng Tam Thiếu đến tộtcùng đang nắm giữ cái gì? Bọn họ dựa vào đâu để xác định ta nhất định sẽ nghelời? Hơn nữa, ta thật sự không nghĩ ra bất luận ai, thứ gì, sự tình gì có thểdùng để khống chế mình. Nói thì nói như vậy, nhưng trong lúc nhất thời ta vẫnkhông dám hành động thiếu suy nghĩ, chung quy cũng là để tránh phát sinh nhữngsự tình không cần thiết.
Kể từ ngày ta gọi hắn là Vũ Nhân, hắn cơ hồmỗi ngày đều đến đây, mỗi lần đều ở lại khá lâu, cầm kỳ thi họa đều lôi ra bànluận không biết mệt. Hắn cũng thuộc loại người trầm tĩnh, một tháng ròng rã cứtrôi qua như thế, hắn không dò hỏi bất cứ chuyện gì, bọn ta chỉ bàn luận trêntrời dưới dưới đất, thật sự nhàm chán a! Nếu không có việc gì để bàn luậnthì hắn sẽ nằm dài trên trường kỷ đọc sách, ăn cơm chiều xong mới chịu rời đi.Gương mặt hắn vẫn vĩnh viễn như thế, luôn luôn tươi cười. Nhưng kể từ sau sựkiện lần đó, nụ cười của hắn trong mắt ta thật sự không thua gì hàn phong lạnhbuốt.
“Nguyệt Nhi, ngươi có tâm sự sao?”, hắnđứng trước mặt ta, trường bào lam nhạt cân xứng với thân hình thon dài, chiêubài mỉm cười lại được sử dụng, trong đôi mắt thâm thúy của hắn phảng phất ánhnắng mùa xuân. Trước ngực hắn là vài lọn tóc đen buông thả, muốn bao nhiêu tiêusái liền có bấy nhiêu, nhìn hắn sẽ thấy ngay bốn chữ “siêu phàm thoát tục”.
“A! Không có!”, ta bắt đầu háo sắc từ khinào vậy? Người ta lớn lên anh tuấn thì có liên quan gì đến ta? Phải tập trungđối phó, ngươi này thật lợi hại, thừa dịp ta sơ ý liền tung hư chiêu. Haizz… cẩnthận vẫn hơn.
“Còn nói không có”, vẻ mặt hắn rõ ràngkhông tin, hắn ngồi xuống ghế rồi chỉ vào bàn tay của ta, “Động tác này ngươiđã lặp đi lặp lại hơn mười lần rồi, như vậy có thể gọi là không có tâm sự sao?Nói đi, ngươi đang suy nghĩ điều gì?”
Hắn chỉ vào chín vòng dây Cửu Liên Hoànđang nằm trong tay ta. Hắn vừa mang thứ này đến đây, nói là rất khó chơi, nhiềungười không thể tháo gỡ được. Trong lúc cao hứng hắn liền bảo ta thử xem. Mà taviệc gì phải ngồi đây tháo gỡ những vòng tròn này nhỉ? Vốn định mở miệng cựtuyệt nhưng… lại thôi. Người rơi vào thế bị động thì chỉ còn có thể ngồi chơitrò này. Chỉ là, càng tháo càng rối, càng rối càng không xong. Dần dần, ta nghĩmình nên yêu cầu đãi ngộ dành cho tù binh, ngồi nhà tù và ăn cơm tù, mỗi ngàychỉ cần ăn rồi chờ chết. Dù sao cũng còn hơn mỗi ngày phải lo lắng hắn bất ngờtung ám chiêu.
“Ta thật vụng về, Vũ công tử chê cười”, thứđồ chơi này để ta ngồi tháo gỡ đến sang năm cũng không giải được a, ta đemchúng trả lại cho hắn, nếu vẫn không làm được thì không nên ngược đãi chínhmình, việc gì phải hao tâm tổn trí?
“Xem ra Nguyệt Nhi không thích thứ này”,hắn tiếp nhận Cửu Liên Hoàn lắc lắc trong tay tạo ra thanh âm đinh đang, “Mớichơi đã chán sao?”, hắn lại nhìn ta cười cười, “Hơn phân nửa thời gian ngươi, có thể nói ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gìkhông?”
A! Nghĩ cái gì? Chẳng lẽ lại nói thẳng ralà ta đang cân nhắc sắc đẹp của hắn? Tuy rằng có nói ra cũng chẳng sao, nhưngloại sự tình này thật sự nói không nên lời a! Aiz, cứ nói cho qua, “Không cógì, chẳng qua là có chút mệt mỏi, thứ này thật tổn hao tinh thần”
“Vậy sao? Là tinh thần mỏi mệt? Khó tráchdạo này Nguyệt Nhi thoạt nhìn tiều tụy không ít”, hắn làm ra bộ dáng bừng tỉnhđại ngộ.
Hắn nói lời này là có ý gì? Vừa mang đủ thứlinh tinh đến đây lại còn nói ta có vẻ tiều tụy? Ách! Là vì ngủ không ngongiấc, chính là cảm giác Diên Tử cùng Tam Thiếu mấy ngày nay có thể đến đây bấtcứ lúc nào, vậy nên ta vẫn không dám ngủ say. Lời này cũng không thể nói, trướcmắt thân phận người này chưa rõ ràng, vạn nhất… , “Vậy sao? Ta thật sự khôngbiết!”, giả vờ hồ đồ thôi, công phu Thái Cực ta luyện không tệ.
“Không biết sao?”, thời điểm nói chuyện,đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, tin chắc rằng bất cứ biến hóa nhỏ nhặt nàotrên gương mặt ta cũng sẽ không lọt khỏi ánh mắt của hắn.
“Không biết”, trấn tĩnh, nhất định phảitrấn tĩnh, ta có kinh nghiệm mười lăm mười sáu năm ngụy trang, hắn muốn nhìn racũng không dễ dàng.
Nhìn một hồi, phỏng chừng thật sự khôngnhìn ra biến hóa gì, hắn thu hồi ánh mắt rồi cười nói, “Nguyệt Nhi nói không cótức là không có”
Buông tha rồi sao? Nói thật ra ta tuyệt đốikhông cảm thấy cao hứng. Người họ Vũ này đối với ta khá tốt, khách khí lễ phép,chiếu cố chu đáo, vốn dĩ hắn không nên tốt như vậy. Ta rất rõ ràng thân phậncủa chính mình, chỉ là một tù nhân, hắn hoàn toàn có thể đem ta ra tra khảo,muốn biết điều gì thì cứ trực tiếp dùng phương thức bạo lực mà điều tra. Nhưnghiện tại hắn đãi ngộ ta như vậy, dường như không tính kế gì khác. Chỉ là, ta cógì để hắn tính kế đâu?
“Hay là để ta thử lại một lần nữa”, ta vươntay định nhận lại Cửu Liên Hoàn. Mặc kệ nói thế nào, là phúc thì không phải làhọa, là họa thì không thể tránh khỏi.
“Nguyệt Nhi không thích thì cũng đừng miễncưỡng, để ta tháo gỡ cho ngươi xem”, hắn lắc đầu rồi tự tay đùa nghịch vớinhững chiếc vòng. Vừa nhìn qua ta liền xác định đây trò mà hắn thường xuyênchơi, thủ pháp rất điêu luyện. Trong lúc xâu qua xâu lại, hắn dường như vô tìnhnói ra, “Nguyệt Nhi đã nghe nói qua chuyện Phong phủ thiếu gia chưa? Ta nhớ rõhắn đối với ngươi không tồi!”
Diên Tử? Diên Tử xảy ra chuyện sao? Đãchết? Không thể nào! Ta nhớ rõ ngày đó Tam Thiếu đã cho hắn uống thuốc, tuyrằng không rõ là thuốc gì nhưng dùng đầu gối cũng có thể đoán ra là thuộc trịthương. Nhưng vó ngựa kia…
“Diên Tử xảy ra chuyện gì?”, thoi thóp hayđã chết? Dù không chết cũng bị sẽ bị vó ngựa dẫm đạp cho thoi thóp, ta chánghét thiếu nợ người khác.
Hắn ngừng động tác, vẻ mặt nhìn ta có chútcổ quái, “Nguyên lai Nguyệt Nhi vẫn rất quan tâm đến hắn, ta còn nghĩ ngươi thứgì cũng không để ý. Diên Tử? Nguyệt Nhi xưng hô với Phong Dật Dương như vậysao? Còn Triệu Thiên Tề, ngươi gọi hắn là gì?”
Gặp quỷ rồi, xưng hô thế nào lại trọng yếuvậy sao? Ngươi không mau nói ra Diên Tử đã gặp chuyện gì a! Triệu Thiên Tề?Đúng rồi, đây hình như là tên của Tam Thiếu, ta nhớ rõ trước kia đã từng nghequa Diên Tử gọi hắn như thế. Trong lòng sốt ruột, ta mở miệng đáp lời, “TamThiếu”
“Tam Thiếu? Có ý tứ, có ý tứ, nhưng thật ralại rất chuẩn xác”, hắn nói mấy tiếng rồi lại tiếp tục cắm đầu vào Cửu LiênHoàn, sau đó không hề nói một chữ. Nhìn hắn chăm chú như vậy, ta còn tưởng việctối quan trọng nhất trên cõi đời này của hắn cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Không phải, ngươi có thể trở về nhà rồichơi tiếp mà, đang nói chuyện lại bỏ dỡ dang như vậy sao? Ta muốn hỏi nhưng lạinhìn thấy bộ dạng hết sức chuyên chú của hắn nên không dám quấy rầy. Quên đi,không hỏi, nếu hắn đã chết thì ngày rằm mười lăm này ta sẽ đốt nhiều vàng mãmột chút. Diên Tử thích nữ nhân, ta cũng sẽ đốt thêm hai nữ nhân bằng giấy chohắn, xem như báo ân. Mặc dù chỉ là nghỉ ngợi lung tung nhưng tâm trí của tacũng nhất thời an tĩnh lại.
Không nghĩ tới ở đây ta vừa an tĩnh lại thìbên kia hắn bắt đầu chậm rãi mở miệng, “Từ sau khi ngươi mất tích, Phong thừatướng Phong công tử mỗi đêm đều đến tửu lâu uống rượu say túy lúy, ngay cảTriệu Thiên Tề cũng suốt ngày mặt co mày cáu bỏ bê chính sự, hai người bọn họthật sự tiều tụy! Ảnh hưởng của Nguyệt Nhi thật không nhỏ a!”, lúc hắn nói câucuối cùng phảng phất như đang cắn răng, có thể nghe ra một tia châm chọc.
A, hóa ra không chết, vàng mã kia có thểtiết kiệm được ít tiền. Ta nói rồi, Diên Tử làm sao chết dễ dàng như vậy. Cảhai thật sự tiều tụy sao? Lại là diễn trò cho ai xem! Mê hồn trận, phỏng chừngchính là như vậy! Ta cảm thấy thoải mái, “Vũ công tử nói đùa, ta chỉ là một nôtỳ, hạng nô tỳ như ta trong Phong phủ vẫn còn rất nhiều, chuyện của các chủ tửthế nào cũng không can hệ đến ta”, không chết là tốt rồi, mắc nợ người khácthật phiền toái.
“Không quan hệ sao? Ngày ta mang ngươi đi,ta nhận ra bọn họ đều thật sự lo lắng cho ngươi”, sắc mặt của hắn có chút thayđổi, ánh mắt càng sâu hơn.
Đó là bọn hắn giả vờ để lôi kéo mọi ngườitới xem, ta oán thầm, thảo nào vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nguyên lai bọn họcòn đang hóa trang bộ dáng sầu thảm. Diên Tử, Tam Thiếu, rốt cuộc các ngươimuốn gì? Tại sao ta càng lúc càng hồ đồ? Tên họ Vũ này rốt cuộc là ai? Mục đíchcủa hắn là gì?
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi!”, thanh âm trầmthấp kéo hồn ta trở về, sắc mặt của hắn thật sự khó coi, “Hôm nay ngươi dườngnhư có nhiều tâm sự, Cửu Liên Hoàn này tất nhiên không giải được. Ngày maichúng ta lại chơi tiếp, ngươi nghỉ ngơi đi!”, hắn nói xong liền đứng dậy muốnrời đi.
“Xin tiễn Vũ công tử”, thấy hắn phải đi, tanói khách khí vài lời. Người này sắc mặt lúc nào cũng ôn hòa, so với Diên Tửcòn khó đối phó hơn.
“Nguyệt Nhi… ”, hắn muốn nói gì đó nhưnglại lắc đầu, “Quên đi”
Tiểu Hỉ tiễn hắn ra ngoài cửa, thân hìnhhắn phiên dật, dáng người bình yên. Không sai, hắn chính là người xuất sắc nhấttrong số những người mà ta đã gặp qua. Bất luận là dung mạo, học thức hay võcông, thứ nào cũng tinh thông. Ta có thể hợp tác cùng hắn không? Aiz! Suy nghĩthật kỹ vẫn hơn. Ta cầm quyển sách nằm tựa vào lưng ghế, hàng loạt ý niệm ùn ùnkéo đến trong đầu. Ý tưởng gì cũng có, chỉ là ngay cả ta cũng không biết chínhmình muốn thế nào. Hết thảy đều mơ hồ, mà ta lại đang lắc lư ở giữa đám sươngkhói mơ hồ đó. Khi nào thì cơn ác mộng này chấm dứt?
“Chủ tử!”
Thanh âm vội vàng của Tiểu Hỉ vang lên bênngoài, đó là cách xưng hô của nàng đối với Vũ công tử. Không đợi nàng nói hếtlời, Vũ Nhân đã đứng trước mặt ta. Hắn vội vàng tới đây, thậm chí không chờTiểu Hỉ thông báo đã tự mình tiến vào. Ta nhớ rõ hắn chưa bao giờ thất lễ nhưvậy, đã xảy ra chuyện gì?
“Vũ công tử, có chuyện gì sao?”, ta ngẩngđầu nhìn lên, sách vẫn cầm trên tay. Hắn đứng rất gần, khoảng cách từ chỗ hắnđến ghế nằm của ta không đến một cánh tay. Từ lúc đến đây tới tận bây giờ, bọnta chưa bao giờ thân cận như vậy, trừ bỏ lần hắn bắt cóc ta khi đó.
“Ta… ”, đại khái là vì chạy gấp nên sắc mặtVũ Nhân có chút ửng đỏ, hơi thở cũng hổn hển, lời nói vừa trào đến miệng liềnnuốt xuống. Hắn ảo não nửa ngày nhưng chỉ phát ra được một chữ “Ta”, sắc mặtcàng lúc càng đỏ hơn, hai bàn tay trở nên thừa thải không ngừng sờ soạng nhưthể đang lục tìm thứ gì. Sau một lúc lâu, nhãn thần của hắn đột nhiên sáng lên,hắn cởi chiếc túi hương từ trên thắt lưng xuống rồi đưa tới, “Cái này chongươi, vài ngày nữa ta sẽ cho người mang đến hương liệu an thần cho ngươi”.Ngừng một chốc, bắt gặp ta đang nhếch miệng ngây ngốc nằm đó, hắn lúng túng đemvật nọ nhét vào tay ta rồi quay đầu bước đi như dân chạy nạn, đợi thân ảnh đãra khỏi cửa mới nghe thấy tiếng gào, “Ta đây đi trước”
Ta căn bản không kịp phản ứng gì, chỉ theotrực giác tiên đến cạnh cửa, thân ảnh chật vật của hắn đang chạy vù ra khỏiviện môn. Ta trở lại ghế nằm, nhìn túi hương trước mặt có chút choáng váng. Chỉvì muốn trao cho ta vật này mà ào ào chạy đến? Thích ta sao? Nếu thích thìthích vì cái gì? Một thân thể không còn trong sạch, đáng giá sao? Thật tình haygiả ý? Lại là mưu kế sao? Hắn thật sự rất tốt, chăm sóc ta khá chu đáo, cho tớibây giờ đều xem ta như một con người mà đối đãi, mặc dù nắm giữ sinh tử của tanhưng chưa từng có hành vi vượt rào. Loạn, mọi suy nghĩ trong đầu ta thật sựloạn rồi.
Chiếc túi hương kia ta vẫn nắm trong tay,ăn cơm tắm rửa đều nắm, ngay cả lúc ngủ cũng không rời, phải nói là ta căn bảnkhông có ý định buông nó ra. Ta ngây ngốc nằm trên giường, một chút cảm giácbuồn ngủ cũng không có. Những sự tình xung quanh hắn liên tục hiện lên trướcmắt ta rõ như ban ngày, hắn ôn nhu săn sóc, hắn khiêm tốn hữu lễ, hắn bác họcquảng giao, hắn cẩn thận chu đáo, hắn đỏ mặt hoa đào, hết thảy đều trở nên đángyêu, đáng yêu đến mức khiến ta không thể không hồi tưởng. Lão thiên a, làm saobây giờ? Ta gần như không thể quản được trái tim của mình nữa rồi! Ta muốn gặphắn, thật sự rất muốn gặp hắn. Ta vươn tay vén rèm lên, ngọc bội giữ chặt bêntay kia, ta muốn gọi Tiểu Hỉ cho mời hắn đến đây. Rèm được vén lên, sự xúc độngcủa ta theo cảnh tượng trước mắt phụt tắt.
Tam Thiếu đứng cách giường không xa, trênmặt là nụ cười nhẹ nhàng, Tiểu Hỉ nằm ngủ say dưới chân hắn. Tiểu Hỉ vẫn khôngnhúc nhích, điều này chứng tỏ nàng đã bị người động thủ, hoàn toàn không pháthiện mình bị ám toán mê hương. Tam Thiếu thoạt nhìn vô cùng cao hứng, ánh mắtvừa trông thấy ta lại càng vui sướng hơn.
“Tiểu Nhạc Nhi, cuối cùng cũng tìm đượcngươi!”, hắn vừa nói vừa chuyển thân đến gần hơn, thoạt nhìn thật sự kích động.
Hắn thật gầy, làn da vốn dĩ trắng nõn mịnmàng đã trở nên khố héo vàng vọt, có thể là vì kích động nên bàn tay đang ômvai ta có chút run rẩy. Ta nhớ rõ những ngón tay của hắn thon dài hoàn mỹ, hiệntại lại gầy thế này sao?
Cuối cùng cũng đã đến. May là hắn đã đến,nếu không ta còn sợ mình trong lúc xúc động sẽ làm ra sự tình khiến chính mìnhphải hối hận. Vũ Nhân rất tốt nhưng chung quy vẫn không phải là người cùng thếgiới với ta, khoảng cách giữa hai người quá lớn, chung quy vẫn không thể có kếtquả. Ta âm thầm cảm thấy mình may mắn đồng thời cũng kinh ngạc trước sự thayđổi của Tam Thiếu, chỉ mới hơn một tháng không gặp, tại sao hắn lại gầy yếu nhưvậy? Ta lặng lẽ đem ngọc bội nhét vào áo gối, ta muốn nhìn xem bọn họ đến tộtcùng dựa vào cái gì để áp bức ta đi vào khuôn khổ. Vấn đề này đã quấy rầy talâu rồi.
“Hoàng tam công tử. Không, ta nên gọi ngàilà Vương gia thiên tuế mới đúng!”, không cần vòng vo, đến ngày hôm nay mọi hìnhthái ngụy trang cũng không còn ý nghĩa nữa. Phải hiểu rõ tình thế mới có thểtính bước tiếp theo, “Ngài không phải vẫn biết nô tỳ ở nơi này sao?”
“Tiểu Nhạc Nhi, ngươi đây là… ”, hắn nhấtthời vẫn chưa thích ứng được “ta” hiện tại, Tam Thiếu có chút chần chừ.
“Vương gia, trình diễn quá mức sẽ bại lộ,mà ngài cũng không cần hô to gọi nhỏ nữa”, vô luận thế nào, nếu cứ phải luẩnquẩn trong sương mù thế này thì chi bằng trực tiếp hỏi rõ ràng, “Vốn dĩ ngài đãđoán trước được nô tỳ đang ở nơi này, đúng không?”
“Tiểu Nhạc Nhi, ta… ”, vẫn chưa thể thíchứng, hắn ngây ngốc nhìn ta.
“Nô tỳ tự biết thân phận thấp kém không cótư cách để nhìn rõ chân tướng sự tình”, trên thực tế ta căn bản cũng không muốnbiết, người càng biết nhiều thì càng đoản mệnh, “Nô tỳ chỉ muốn biết Vương giacùng Phong thiếu gia chuẩn bị dùng thứ gì để ràng buộc nô tỳ?”
“Aiz… !”, rốt cuộc cũng đã tỉnh, Tam Thiếulàm ra vẻ mặt cảm khái vô hạn rồi thở dài một tiếng, hắn đem ta ôm vào lòng,ngữ điệu nhẹ nhàng, “Quả nhiên không thể gạt được ngươi. Tiểu Nhạc Nhi, ngươitrí tuệ như vậy, bình tĩnh như vậy, bổn vương phải làm sao cho phải. Không córàng buộc, ngay từ đầu bổn vương chưa từng nghĩ sẽ dùng thứ này thứ nọ để ràngbuộc ngươi. Tiểu Nhạc Nhi, ngươi đã ở trong này đủ rồi”
Không có ràng buộc? Ta ở đây đã đủ? Có ý tứgì? Một cảm giác sợ hãi khổng lồ đè nặng lên ngực, chẳng lẽ…
“Ý tứ của vương gia chính là nô tỳ khôngcần phải làm gì, chỉ cần chậm rãi ngồi đây đợi tình thế tiến triển sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Nhạc Nhi, tin tưởng ta, bổnvương nhất định sẽ cứu ngươi, vô luận phát sinh chuyện gì, bổn vương cũng nhấtđịnh cứu ngươi”
Hắn nói thật lòng, vòng tay ôm ta cũng thậtmạnh mẽ, ta đổ mồ hôi lạnh. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hiện tại thờigian không còn nhiều, trước tiên phải đối phó với tên vương gia chết tiệt nàymới được. Ta thả lỏng người để mặc hắn ôm, tận tâm tận lực làm cho thanh âmnghe có vẻ bình tĩnh, “Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ nhất định chờ đợi vương gia đến cứunô tỳ”
« Chương sauChương tiếp » 743) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write('');}]]>