Ta nhắm mắt buông tay không kháng cự, thân thể hoàn toàn thả lỏng, sóng gió dù hung bạo hơn nữa cũng chẳng là gì, ta thậm chí còn điều chỉnh tư thế để Diên Tử có thể tiến vào không trở ngại. Hai bàn tay lạnh như băng kia đã thức tỉnh ta, thật may mắn là ta không mang theo chỉ đao. Đây không phải thời điểm giết người, nhiều ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào ta, Diên Tử một khi bị giết chết thì ta sẽ không có cơ hội trốn thoát. Ta tận lực tránh làm cho cơ thể bị tổn thương đến mức thấp nhất. Diên Tử nhìn ta lo ngại, không lẽ hắn còn lo ngại ta sẽ tự sát, hoặc ám sát hắn?
“Ra ngoài!”
Ta nghe được tiếng Diên Tử gầm lên, ra lệnh cho Hắc Tử biến khỏi phòng. Ha ha ha, trách ta bạc tình? Ta không còn để ý đến nam nhân đã cùng mình chịu thương chịu khó suốt nửa năm qua, người mà suýt chút nữa ta đã muốn phó thác chung thân cho hắn. Có hắn hay không, đối với ta mà nói thì không khác gì nhau, Hắc Tử đã rời xa khỏi cuộc sống của ta, từ nay về sau không còn quan hệ.
Không còn thống khổ, tất cả tựa như một cơn mưa đã tạnh, gió cũng đã ngừng, ta cảm giác thân thể mình bị giam cầm trong một vòng tay tráng kiện. Tiếng dã thú gầm gừ bên tai báo cho ta biết rằng mình vẫn đang nằm trong hiểm cảnh. Bàn tay lưu luyến cọ sát trên cổ không muốn rời đi.
“Thanh Nhi, Thanh Nhi, Thanh Nhi,… ”
Từng tiếng thì thầm đi kèm với động tác nam tính kích động phản ứng thân thể. Không cần chạm vào ta cũng có thể cảm giác được nơi đó của Diên Tử theo từng tiếng gọi kia mà dựng thẳng lên. Ta bất giác cảm thấy lạnh, thanh âm của thiếu gia cũng có thể giết người.
Có lẽ hắn cảm giác được sự run rẩy của ta, Diên Tử rốt cuộc đình chỉ động tác kích thích mà chuyển sang trò chơi vấn đáp.
“Ngươi sợ hãi? Đây mới là bộ dáng sợ hãi chân chính của ngươi sao? Thanh Nhi, đừng sợ, chỉ cần ngươi không rời đi thì sẽ không bị thương tổn.”
Ta nhắm mắt. Ta không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng không muốn trả lời. Sợ hãi? Không, ta tuyệt đối không sợ hãi. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ không rời đi. Đúng vậy, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết trước, ta nhất định sẽ không rời đi. Một sai lầm không thể tái phạm hai lần, dứt khoát giải quyết một lần mới là tốt nhất.
“Vì sao không trả lời ta? Ngươi hận sao? Hận ta? Đừng hận, Thanh Nhi, đừng hận”, lực đạo càng xiết mạnh hơn nữa.
Tại sao ta phải hận ngươi? Không, tuyệt đối không hận. Ta chỉ muốn giết ngươi. Mà giết ngươi cùng chữ “hận” kia cũng không có quan hệ, chỉ vì ta muốn sống sót.
“Tại sao lại im lặng? Trả lời ta, Thanh Nhi, trả lời ta. Theo ta trở về, ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi. Theo ta trở về.”
Móng vuốt cọ qua cọ lại trên mặt ta, toàn bộ lông tơ đều dựng đứng. Thanh âm Diên Tử trầm thấp và chậm rãi, ta tin tưởng đây không phải là thanh âm của con người, chí ít nửa năm nay ta không hề nghe thấy thứ thanh âm ma quỷ này. Diên Tử chính là Diên Tử, muốn làm gì sẽ lập tức làm, xong việc liền bỏ của chạy lấy người, nhưng tại sao Diên Tử hiện tại mỗi khắc trôi qua đều phải dùng hết khí lực? Ta tự nhủ trong lòng rằng đây không phải thời điểm phản kháng, giãy dụa chỉ gây tổn thất cho bản thân, ngu ngốc một lần là đủ rồi.
“Nói, ta đang nói chuyện với ngươi a, lại là biểu tình đầu gỗ này. Phản kháng của ngươi đâu? Nước mắt đâu? Sợ hãi đâu? Cười đi, khóc đi, ngươi sống lại cho ta. Hắn có thứ gì đáng giá để ngươi như vậy? Không phải chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi sao? Nếu ngươi thích thì mỗi ngày ta đều tổ chức sinh nhật cho ngươi!”
Thân thể ta bị hắn lay động mãnh liệt. Ta cảm giác được hắn đang mất đi không chế, áo váy bị xé rách. Thật tốt, cuối cùng cũng đã bắt đầu. Căn cứ kinh nghiệm trước đây mà nói, mỗi khi Diên Tử “xong việc” liền lập tức rời đi, tuyệt đối sẽ không cùng nữ nhân đồng giường dây dưa. Ha ha ha, trên thế gian này người chờ đợi bị cường bạo e là chỉ có một mình ta. Cái này không tính là hổ thẹn đó chứ? Cứ cho là vậy đi, không sao!
“Diên Tử, ngươi muốn làm gì?”, Cánh cửa bị đạp văng ra, không đúng, căn bản là không khóa lại, chỉ cần đẩy là sẽ mở ra. A, thời điểm này mà ta còn tâm tình phân tích tình hình sao? Quỷ dị hơn chính là ta không cần mở mắt cũng biết ai đang tiến vào. Hoàng công tử… hôm nay lại “tái kiến cố nhân” nữa rồi! Tên Hoàng công tử này tiến vào phòng của ta tổng cộng hai lần, mà lần nào cũng dùng phương thức phá cửa xông vào, tại sao không mở cửa bước vào như người bình thường nhỉ?
“Ngươi bình tĩnh lại cho ta, ngươi muốn làm gì nàng? Mau buông tay cho ta”.
“Đi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài!”, Thanh âm Diên Tử gầm lên, thân thể ta trong nháy mắt liền bị chăn bông bao trùm, cả đầu cũng bị che kín.
Vòng tay giam cầm được buông lỏng ra, trong phòng vang lên thanh âm đổ vỡ ồn ào, hình như đang có người đánh nhau? Trong chăn thật ngột ngạt, ta ngóng đầu nhìn ra, không bị tra tấn chết cũng bị buồn chết a! Ta ngóc đầu liền trông thấy Diên Tử đang động thủ với một người, quả nhiên là Hoàng công tử. Ta không hiểu võ công nên không nhận ra thân thủ ai cao ai thấp, bất quá ta có thể khẳng định một việc, vị Hoàng công tử này có thân phận cao hơn Diên Tử.
Phát hiện ta đang an nhàn ngồi xem đấu, Hoàng công tử lách mình chạy đến trước giường ôm cứng lấy ta, cùng với động tác ôm của hắn là chiếc chăn bị lôi nhanh xuống đất, “Tiểu Nhạc Nhi, đừng sợ, có ta ở đây thì không người nào có thể động đến ngươi”. Hắn nhìn Diên Tử đề phòng, vòng tay ôm càng chặt.
Ách! Tiểu Nhạc Nhi? Xưng hô kiểu gì vậy? Còn nữa, hắn ở đây làm cái quái gì? Lúc nào mà ta cùng hắn thân thiết như vậy? Trong trí nhớ của ta thì không có nha! Hay là nửa năm qua hắn đã phát điên? Có khả năng, hắn cùng Diên Tử ở chung một chỗ mà, không điên mới lạ.
“Tam Thiếu, buông ra, ngươi muốn trở mặt sao?”
Tam Thiếu? Diên Tử xông lên, ý đồ muốn đoạt ta từ tay… Tam Thiếu. Ta thật giống một món đồ chơi bị hai hài tử tranh nhau đoạt lấy.
“Diên Tử, ngươi sủa bậy gì đó? Ngươi biết rõ Tiểu Nhạc Nhi là người của ta”.
Hai vai ta lại bị kéo vào lòng Hoàng Tam Thiếu. Khốn khổ là thắt lưng của ta vẫn còn bị giữ trong tay Diên Tử. Thật là một tư thế cổ quái, may mắn là trước đó ta đã buông lỏng thân thể, nếu không hiện tại có khả năng bị “gãy” làm hai nửa. Ta thế nào lại trở thành người của Hoàng Tam Thiếu? Diên Tử thua cược sao? Đúng nha, ta nhớ lúc trước bọn họ đặt cược một vị danh hoa, chẳng qua lần đó Diên Tử thắng. Hiện tại… không lẽ hắn thua? Thì sao chứ, chẳng qua chỉ là thay đổi đối tượng bị giết? Tùy tiện đi, dù sao giết ai cũng là giết, một đao là xong. Nhưng thân phận vị Hoàng Tam Thiếu này thoạt nhìn có vẻ cao hơn Diên Tử, nếu muốn giết hắn thì phải cẩn thận hơn một chút.
Kéo tới kéo lui, tốt rồi, chăn rơi xuống, y phục rách nát không che hết cơ thể ta. Thật lòng mà nói thì ta không cảm thấy chật vật chút nào, tình huống thế này ta cũng đã trải qua, so với đám thổ phỉ thì số người có mặt ở đây còn ít hơn. Diên Tử cùng Hoàng Tam Thiếu ngây ngẩn, ta cũng giữ yên lặng, cứ đợi hai người bọn họ “tranh chấp quyền sở hữu” xong rồi xác định mục tiêu xuống tay cũng tốt.
Thứ gì trên giường có thể tận dụng được đều bị đem tới quấn kín ta lại. Hai người mỗi người một bên không chịu buông tay, thậm chí còn có ý đồ kéo ta lệch hẳn về một phía. Cũng không biết ai là người đầu tiên phát hiện ta từ đầu chí cuối vẫn im lặng không nói một lời, bọn họ tạm thời ngừng tranh chấp chủ quyền, đem trọng tâm chú ý chuyển dời lên người ta.
“Tiểu Nhạc Nhi, tại sao ngươi không nói? Sợ hãi sao? Nói đi nói đi, ngươi đừng làm ta sợ!”
“Thanh Nhi, nói chuyện”.
Ta bị đuổi nha, vốn dĩ thân thế đã được tự do. Nhưng thế gian này cơ bản không có chữ hai chữ “vốn dĩ”. Phụ thân ở dưới lầu, là người có toàn quyền xử trí ta. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Còn muốn nói đến quyền lợi sao? Hơn nữa, bây giờ ta còn chưa muốn chết, thân phận “tú nữ thất tiết” không thể nói ra. Chưa đến thời điểm “cá chết lưới rách” thì ta không muốn chết cùng bọn họ a! Mặc kệ phụ thân vì sao lại đến đây, lại còn đi cùng với bọn họ, điều ta cần làm lúc này là im lặng chờ đợi, tận lực tìm đường sống sót. Không thể phản kháng, mọi thứ phải vô cùng thận trọng.
“Nô tỳ ở đây, hai vị công tử có gì phân phó?”, thái độ chuyên dùng ở Phong phủ được lôi ra, ta kính cẩn cúi đầu chờ đợi, chẳng qua là thân thể ta vẫn còn bị nhị vị giam cầm nên không cách nào quỳ xuống được.
“Tiểu Nhạc Nhi”, biểu tình Hoàng Tam Thiếu cùng lời nói thật khớp nhau, vẻ ngoài rất chân thật, “Đừng như vậy, ngươi là Nhạc gia Đại tiểu thư, không phải nô tỳ gì hết. Được rồi, hiện tại tốt rồi, chúng ta đã tìm được ngươi, hết thảy đều đã trôi qua, không cần sợ, không cần sợ”.
Nghe giọng điệu dịu dàng của hắn, nếu không phải nhờ “ân đức” của Hắc Tử, ta thật sự bị hắn làm cho cảm động. Hắc Tử… haizz…
“Tam Thiếu, ngươi buông nàng ra”, Diêu Tử ra sức quay đầu ta nhìn sang phía hắn. Biểu tình thật thú vị, có ảo não, có phẫn nộ, còn có chút gì đó ta không lý giải được, dù sao gương mặt này cũng có rất nhiều biến hóa, “Ai cho phép ngươi tự xưng nô tỳ? Sửa ngay, hiện tại lập tức sửa ngay cho ta”
“Dạ, Thanh Nhi tuân mệnh”. Có gì khác đâu? Cũng chỉ là đồ chơi hoặc công cụ? Dù sao cũng không phải là người!
“Đáng chết, ngươi muốn ta nói thế nào mới chịu hiểu? Ngươi định bôi trát bộ dáng này đến bao giờ?”
Diên Tử lại mạnh mẽ lay động ta, mắc gì mà hắn lại kích động như vậy? Còn muốn gì nữa, mọi yêu cầu ta đều làm theo a, chưa vừa lòng sao? Ta phải làm sao bây giờ? Làm ơn cho ta một mệnh lệnh chính xác có được không? Đừng lắc nữa, ta chóng mặt rồi. Ta cố gắng khống chế, động tác xuất chỉ đao quen thuộc lại hiện lên trong đầu.
“Ngươi muốn làm gì? Sẽ làm bị thương nàng a”. Thân thể ta lại bị kéo qua đối mặt với Hoàng Tam Thiếu. Ta choáng váng, có thể để ta đứng lên không? Cho dù phải quỳ xuống thì vẫn còn hơn tư thế này a, ít nhất cũng không bị lắc lư rồi kéo qua kéo lại, “Tiểu Nhạc Nhi, phụ thân của ngươi ở dưới lầu, đi, ta mang ngươi đi gặp hắn, sau đó sẽ lập tức mang ngươi rời khỏi nơi này, về sau sẽ không để người khác khi dễ ngươi nữa”.
Chồn nói với gà, “Từ nay về sau ta sẽ không đến ăn ngươi nữa”. Cũng không phải, căn bản cùng một con gà không thể bị ăn hai lần.
“Thanh Nhi, đừng quên ước định của chúng ta, bây giờ lập tức theo ta về nhà”
“Đủ rồi Diên Tử, có chừng mực một chút, ngươi muốn giết chết nàng mới vừa lòng sao?”
“Tam Thiếu, đây là chuyện nhà của ta, ai mời ngươi nhúng tay vào?”
“Chuyện nhà? Ngươi biết rõ Tiểu Nhạc Nhi là ai, đây còn gọi là “chuyện nhà” của ngươi sao?”
“Thì đã sao? Thanh Nhi là người của ta, huynh đệ nhiều năm như vậy còn muốn tranh với ta sao?”
“Ngươi nói đạo lý có được không? Rốt cuộc là ai tranh ai? Ngươi biết rõ là ta không thể để ngươi mang Tiểu Nhạc Nhi đi”
“Tiểu Nhạc Nhi, Tiểu Nhạc Nhi, ai cho ngươi xưng hô như vậy? Nàng dù không phải là người của ta thì cũng không nhất định là người của ngươi”
“Phong Dật Dương, ngươi muốn phạm thượng sao?”
“Triệu Thiên Tề, ngươi nghĩ ta không dám sao?”
Rốt cuộc cũng thoát khỏi giam cầm, hai người bọn họ lại đấu tiếp. Ta lặng lẽ vứt đống vải quấn chằng chịt trên người sang một bên rồi âm thầm lén lút đến ngăn tủ giấu chỉ đao. Đánh đi, tận lực đánh đi, đừng để ý cho đến khi ta chạm được chỉ đao.
Đợi đã, không đúng, bọn họ vừa mới nói gì? Những lời đó… tại sao ta lại cảm thấy mình bất lợi? Triệu Thiên Tề? Đây là tên thật của Hoàng Tam Thiếu sao? Hắn cũng họ Triệu? Không được, trước hết phải gặp phụ thân làm rõ tình hình hiện tại.
“Hai vị công tử cứ thong thả, Thanh Nhi xin cáo lui để bái kiến gia phụ”
Ách! Sao không đánh tiếp đi, còn nhìn ta làm gì, làm như ta vừa thốt ra một tin tức tốt lành chấn động vậy? Ta chỉ muốn đi gặp phụ thân thôi mà, có gì đâu?
Diên Tử cùng Tam Thiếu đều dừng tay không đánh nữa. Tam Thiếu nghiêng người, sắc mặt hòa hoãn bước đến bên cạnh ta, thanh âm nhỏ nhẹ ôn tồn, “Tiểu Nhạc Nhi, hắn đúng là phụ thân của ngươi? Muốn gặp sao, hắn đang ở dưới lầu đó”
“Đa tạ Hoàng công tử”, ta nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước liền quay trở lại, “Hai vị công tử có thể nhường chỗ để Thanh Nhi thay đổi trang phục không?”. Quần áo trên người ta đều bị xé rách, không đổi lại thì không xong.
“Chúng ta đi ra ngoài”, Diên Tử mặt nhăn mày nhíu phun ra một câu rồi lướt ngang qua Hoàng Tam Thiếu. Nhìn thấy Tam Thiếu vẫn còn ngây ngốc đứng đó, hắn khoanh tay đứng đợi trước cửa.
“Cái kia… Tiểu Nhạc Nhi, có chuyện gì thì gọi ta, ta ở bên ngoài, chỉ cần ngươi gọi thì ta sẽ lập tức nghe thấy”
Thời điểm Tam Thiếu đi ra ngoài còn cẩn thận bê cửa phòng đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại một mình ta. Ta ngã người xuống giường, hai bàn tay nắm chặt. Rốt cuộc cũng không thể nhịn được, vốn dĩ không có nước mắt, một giọt nước mắt cũng không, ta đem vải áo bị xé rách nhét vào miệng, thanh âm vỡ òa bị nén xuống để không ai nhận ra. Ta liều mạng cắn chặt hàm răng, tin tưởng tuyệt đối sẽ không ai phát hiện bất cứ thanh âm nào.
Không thể khóc lâu, vẫn còn ba tên đầu trâu mặt ngựa đang đợi bên ngoài, muốn sống sót thì không được để kẻ khác nhìn ra điều gì. Ta rút đống vải trong miệng ra, trên vải dính máu. Ta thay quần áo sạch sẽ, quấn tóc, chỉ đao lạnh lẽo buộc một bên tay, hơi lạnh từ nó khiến ta cảm thấy an tâm hơn. Ta cẩn thận nhớ lại tất cả, bắt đầu kể từ lúc phụ thân xuất hiện trước cửa cho đến khi Hoàng Tam Thiếu rời khỏi phòng. Thật may mắn là từ nhỏ ta đã lĩnh hội được bản lĩnh “sát ngôn quan sắc” (nghe lời nói, nhìn sắc mặt), mỗi cử chỉ mỗi lời nói của họ đều không qua khỏi mắt ta.
Mở cửa bước ra, phụ thân đang ngồi dưới lầu. Đỗ Tử cùng một vài khách trọ khác bị trói một góc không thể nhúc nhích. Nhìn thấy ta đi ra, biểu tình bọn họ bất đồng: thương hại, thông cảm, thân thiết… tất cả đều rất chân thật.
Phụ thân nhìn thấy ta, khóe miệng cố gắng nhếch lên làm thành một khuôn mặt tươi cười. Tốt lắm, đóng kịch một chút đi!
“Nữ nhi thỉnh an phụ thân”. Việc hành lễ thỉnh an ta làm không chuẩn mới lạ, muốn lo lắng có lo lắng, thái độ càng cung kính hơn trước, “Nữ nhi bất hiếu không thể hầu hạ dưới gối phụ thân làm tròn hiếu đạo, lại để phụ thân bôn ba ngàn dặm vất vả”
“Thanh Nhi, ngươi chịu khổ rồi, là vi phụ không tốt, không nên để ngươi một thân một mình đi xa nhà, không phải lỗi của ngươi, đứng lên, mau đứng lên”
Đỡ ta đứng lên, thanh âm của phụ thân có chút nghẹn ngào, còn nặn ra một chút nước mắt làm ta xấu hổ muôn phần. Kỳ quái, lúc nãy ta muốn khóc nhưng không có lấy một giọt nước mắt. Quả là gừng càng già càng cay. Chỉ bằng điểm này ta cũng có thể tin tưởng hắn tuyệt đối là thân sinh của mình. Công phu diễn trò chính là tổ truyền nha!
“Phụ thân, hết thảy đều là nữ nhi không phải, thỉnh phụ thân giơ cao đánh khẽ tha cho bọn họ, bọn họ đều là người không liên quan”. Trước tiên phải giải cứu cho bọn người Đỗ Tử, họ vô tội, việc gì phải lôi kéo người ta nhảy xuống hố lửa với mình? Dĩ nhiên, mục đích của ta cũng không dừng ở đó.
“Ách… vậy thả bọn họ ra đi”. Phụ thân phất tay ra hiệu cho bọn thị vệ cởi trói, chỉ là không cho bọn họ đến gần ta, trực tiếp chạy ra ngoài là được. Đợi bọn họ đi hết phụ thân mới tiên đến giữ chặt tay ta, giọng điệu hiền lành, “Thanh Nhi a, phụ tử chúng ta đã lâu không gặp, đi, tìm nơi nào đó có thể nói chuyện, vi phụ có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi”, hắn nhìn trái ngó phải rồi hỏi, “Có chỗ nào thích hợp không?”
Nơi này là quán trọ, phòng ốc còn nhiều mà, bất quá ta cũng không muốn dẫn phụ thân vào căn phòng nào hết, “Thỉnh phụ thân đến hậu viện nói chuyện”. Hậu viện phía sau quán trọ rất sáng sủa, phần lớn dùng để chứa củi lửa than đá linh tinh gì đó, hầu như không có chỗ đặt chân, “Nơi này rất yên lặng, nếu phụ thân không chê thì xin mời”
“Nơi này… được rồi”, phụ thân chần chừ một lát liền gật đầu vui vẻ bước vào, thậm chí không để ý đến trang phục gấm vóc sang trọng của mình bị dính bụi.
Ta nên khóc hay nên cười? Nhìn phụ thân đi phía trước, ta lặng lẽ thu lại chỉ đao, cảm giác lưỡi đao đâm thẳng vào xương tủy. Kỳ quái, tại sao ta không cảm thấy đau?
Hiện tại biểu hiện mà ta muốn có là “tuyệt đối thuần phục”. Trước hết phải biết rõ tình huống, muốn sống sót phải lý giải xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta quỳ gối dập đầu, thái độ nhận sai không chút sứt mẻ, “Nữ nhi đáng chết, thiên ý trêu người, cô phụ tâm huyết tài bồi của phụ thân, nữ nhi thật sự vô dụng, cầu xin phụ thân tha thứ”. May mắn ta là nữ nhi của hắn, bằng không chỉ đao này cũng đã xuất ra.
“Nữ nhi ngoan, sự tình thế nào ta đã hiểu, không phải ngươi sai, huống hồ nếu là ngươi sai thì tình hình vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn”, phụ thân hiền lành đưa tay vuốt mặt ta, bộ dáng hớn hở, thần sắc đắc ý, đối với thái độ “thuần phục tuyệt đối” của ta không hề nghi ngờ.
“Chỉ là… phụ thân… ”, thật khó xưng hô a, đây là lần thứ mấy ta mở miệng gọi hai chữ “phụ thân”, “… việc đã đến nước này còn có thể cứu vãn sao?”
“Có thể, đương nhiên là có thể”, sắc mặt vui mừng kia thật sự không che giấu được, “Nữ nhi ngoan, không uổng công phụ thân một phen tâm huyết, hiện tại Phong công tử cùng Hoàng công tử chính là hai người có thể cứu giúp chúng ta”.
“Phong công tử”, ngươi hồ đồ nhưng ta thì không, “Nhưng, phụ thân, nữ nhi phạm tội “tú nữ thất tiết”, đây là tội lớn, hắn có thể đưa ra biện pháp gì? Mặc dù có biện pháp thì hắn cũng sẽ không giúp nữ nhi đâu”.
“Giúp, khẳng định sẽ giúp”, đúng như dự đoán, phụ thân cho ta là ngốc tử, “Hắn là con trai độc nhất của Phong thừa tướng, là tâm phúc trước mắt vạn tuế, chỉ cần hắn biện hộ cho ngươi thì không việc gì là không thể. Vi phụ nhận ra hắn đối với ngươi rất tốt, ngươi phải nắm chắc a”.
“Còn Hoàng công tử thì sao? Hắn là ai?”
“Không rõ ràng lắm, bất quá cũng là một nhân vật lợi hại”.
Lời này không thật, phụ thân hiển nhiên hy vọng ta không nhìn ra thân phận của Hoàng Tam Thiếu, “Thanh Nhi, lời đối đáp trên lầu của hai người bọn họ vi phụ đã nghe thấy, xem ra bọn họ đều có tình với ngươi. Ngươi phải tuyệt đối nắm chắc, phải làm cho họ vì ngươi mà tận tâm tận lực. Ngươi đã hiểu ý tứ của vi phụ chưa?”
“Nhưng Phong công tử cùng Hoàng công tử đều muốn nữ nhi đi theo họ, nữ nhi nên chọn người nào?”
“Dĩ nhiên trước mắt phải bắt lấy Phong công tử, hắn là hồng nhân trước mắt vạn tuế. Bất quá, Hoàng công tử bên kia cũng không được buông tay, hắn có… nhiều bảo đảm”
…
“Phụ từ nữ hiếu” từ hậu viện đi ra, ta vừa đi vừa giúp phụ thân đấm lưng vỗ ngực, người ngoài nhìn vào sẽ thấy không khí ngập tràn thiên luân hỉ nhạc. Phụ thân đang cười, trong nụ cười có thể nhìn ra ý tứ. Ta cũng cười, nụ cười kính cẩn tuân theo.
Phụ thân lăn lộn nhiều năm trên thương trường, ăn muối so với ta ăn roi còn nhiều hơn, hắn có thể nhìn ra nhiều sự tình mà ta không nhìn ra. Nhưng tại sao hắn muốn ta bắt lấy Diên Tử trước, rồi lại không muốn buông tay với Hoàng Tam Thiếu, có ý tứ gì? Diên Tử và Hoàng Tam Thiếu thoạt nhìn đều có tình với ta, thậm chí không tiếc tay đánh đấm nhau. Nhưng họ là hậu duệ quý tộc xem mạng người như cỏ rác, đại nhân vật sẽ vì một món đồ chơi như ta mà động tâm can? Bọn họ diễn cho ai xem? Thời điểm Diên Tử lôi ta lên lầu, ánh mắt phụ thân rõ ràng là chờ đợi ai, mà sau đó Hoàng Tam Thiếu lại xuất hiện? Có chuyện trùng hợp vậy sao? Là ai đã an bày? Diên Tử làm sao biết được Hắc Tử tham tiền? Một xấp ngân phiếu hàng vạn lượng như vậy, chẳng lẽ hắn lúc nào cũng mang theo bên người? Diên Tử cùng Hoàng Tam Thiếu diễn trò trong phòng ta, bọn họ từ sớm đã chú ý đến thân thể không che đậy hết của ta. Lúc ta phải ra khỏi cửa gặp phụ thân, bọn họ cũng không chú ý đến trang phục rách nát của ta, vì cái gì? Lúc ra khỏi cửa lại còn có thể hòa hảo như lúc ban đầu? Vậy thì làm ra vẻ mặt ảm đạm để làm gì? Ha ha ha, ta thật sự là bị xoay vòng vòng, hết vòng này đến vòng khác, khi dễ ta là ngốc tử sao? Là ai? Rốt cuộc là ai đã tác động đến vận mệnh của ta? Ha ha ha, mặc kệ là ai, mạng của ta tạm thời được bảo vệ. Về phần ai là người có thể cười với đáp án cuối cùng thì còn phải chờ xem thiên ý. Cược một ván, thế nào?
…
Lúc rời đi phụ thân còn “ngàn kính vạn kính” nhờ Diên Tử chiếu cố ta, nhưng cũng không đề cập đến việc sẽ gả ta cho hắn. Diên Tử cùng Hoàng Tam Thiếu cũng ăn ý không lái câu chuyện sang hướng này. Chờ phụ thân đi rồi, Hoàng công tử cùng Diên Tử nói móc nhau vài câu rồi tức giận rời đi. Hoàng công tử còn lưu lại một câu, nói rằng nếu Diên Tử đối xử với ta không tốt sẽ lập tức cho người mang ta đi. Ánh mắt thoạt nhìn lưu luyến không rời.
Ta biết rõ tháng ngày kế tiếp của mình sẽ còn kinh khủng hơn tra tấn, tin tưởng không quá vài ngày sẽ phải dùng đến chỉ đao. Vết máu từ vết thương bị chỉ đao đâm vào đã được ta che giấu cẩn thận trong tay áo. Đại sảnh chỉ còn lại ta và Diên Tử, muốn đùa thì đùa hoành tráng một chút, ta sửa lại chủ ý. Giết người phải đền mạng, tuy nhiên ta có biện pháp rất tốt, một lần xuống tay là vĩnh viễn không để lại hậu hoạn.
“Thanh Nhi, theo ta trở về, đừng sợ, không có người làm khó ngươi đâu”
Diên Tử nói rằng vấn đề phu nhân đuổi ta lúc trước đã được giải quyết. Bàn tay thô to mạnh mẽ tóm lấy tay ta, mà ta cũng không còn sợ hãi nữa, để mặc hắn dẫn đi. Cừu vào miệng hổ. Ai là hổ? Ai là cừu?
Ta gật đầu đáp ứng, vừa lúc định bước ra khỏi cửa thì trông thấy ánh mắt lảng tránh của Hắc Tử nơi góc phòng. Bộ dáng gầy gò đen đúa của hắn hiện tại không còn đáng yêu nữa, nhưng ta cũng không thể hận hắn. Ai cũng có nhược điểm, chung quy bởi vì hắn quá khổ. Quan trọng là bản chất của hắn không xấu, vừa lúc ta lại cần một người như vậy, “Thiếu gia xin dừng bước, Thanh Nhi muốn an bày vài việc”
“Thanh Nhi, không cần nơi rách nát này, tội gì phải tốn sức lo lắng”
Diên Tử đối với nơi này thật chướng mắt, nhưng ta không nghĩ vậy. Đây là nơi duy nhất thuộc về ta, tương lai còn có thể sử dụng.
“Chỉ vài lời thôi, không mất thời gian của ngài đâu”. Ta xoay người vẫy tay với Hắc Tử, “Hắc Tử, ngươi lại đây”
Trong lòng tràn đầy áy náy, Hắc Tử run run nhìn Diên Tử không dám tiến lên. Đợi đến khi Diên Tử hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi thì hắn mới dám đến trước mặt ta. Không nói một lời, Hắc Tử đột nhiên quỳ xuống, “Chủ quán”. Hắn không nói được thêm lời nào nữa, lúc này hắn thật sự hối hận. Nhưng… muộn rồi!
“Hắc Tử, chuyện không liên quan đến ngươi, ta biết, ngươi cũng có điều bất đắc dĩ”, ta trấn an hắn, người này còn có thể sử dụng.
“Chủ quán, Hắc Tử thật xin lỗi ngài, ngài đánh ta mắng ta đều được. Chủ quán, Hắc Tử xin lỗi ngài”. Hắc Tử tự tát vào mặt mình, hắn cơ hồ muốn đánh nát da thịt của mình, sự hối hận muộn màng luôn làm người ta khó chịu.
“Được rồi Hắc Tử, không sao, thật sự không sao, ta không trách ngươi, đừng đánh nữa”. Ta đưa tay ngắn cản hắn tiếp tục tát mình. Thật sự ta không quan tâm, hắn đã không phải người ta để ý, hắn muốn làm gì cũng không can dự đến ta.
“Chủ quán, ngài đánh Hắc Tử đi, Hắc Tử vô dụng, Hắc Tử hám tài sợ chết, ngài có ân với ta, ta, ta… ” Tiếp tục đánh.
“Được rồi Hắc Tử, ngừng lại đi, ta có vài lời muốn nói với ngươi”. Thật mệt, hắn có thể tự đánh chết mình sao”
“Đủ rồi, ngươi yên lặng một chút để Thanh Nhi nói hết, bằng không… ” Diên Tử không đủ kiên nhẫn nên mở miệng uy hiếp.
Rốt cuộc sợ hãi đã chiến thắng áy náy, Hắc Tứ vừa nghe Diên Tử lên tiếng đã lập tức ngậm miệng lại, thân thể run rẩy liếc mắt nhìn Diên Tử một cái rồi cúi đầu không dám mở miệng nữa. Chỉ là hắn bất giác di chuyển cách xa Diên Tử một chút.
“Hắc Tử, thời gian tới ta không có mặt ở quán, nơi này giao cho ngươi. Ngươi thay ta quản lý nó, được không?”
“Được, Hắc Tử đã hiểu, chủ quán, ngài yên tâm, Hắc Tử nhất định thay người trông coi quán, nhất định sẽ chờ ngài trở về”
“Hừ… !”, Diên Tử nghe thấy liền khinh thường hừ lạnh, dọa Hắc Tử rùng mình.
“Vậy làm phiền ngươi”. Ta không để ý đến Hắc Tử nữa, quán trọ này cứ giao cho hắn. Sự tình còn chưa giải quyết triệt để thì ta cũng không thể trở về, địa điểm ẩn thân đã bị người phát hiện thì không còn giá trị nữa. Diên Tử tự nhiên rất rõ ràng điểm này.
“Thanh Nhi, đã xong chưa? Chúng ta đi thôi”
Diên Tử không muốn đợi lâu liền kéo ta đi ra ngoài. Lúc hắn kéo ta, chỉ đao đâm thẳng vào tay. Ta cắn chặt răng, phải kiên nhẫn, ta tuyệt đối không thể để người phát hiện.
Phụ thân đại nhân, Phong thiếu gia, Hoàng công tử, còn có người giấu mặt kia nữa, đến đây diễn trò cho ta xem!h