Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 1




Ta là trưởng nữ Nhạc gia, gọi là NhạcThanh, năm nay hình như sáu tuổi, không nhớ rõ lắm, ai mà biết được? Dù saocũng không có người nào vì loại chuyện này mà đau khổ.

Nhạc gia có tiền. Đó là sự thật. Bọn ngườitrong nhà từ trên xuống dưới đều gọi ta một tiếng “Đại tiểu thư”, bất quá, lúchọ gọi thế thì gương mặt mang theo không ít phần chế giễu. Trước kia ta từngnghe hai nha hoàn trong bếp nói qua, vốn dĩ mẫu thân sau khi sinh ra ta đã quađời, lúc ấy nàng là chính thê. Nhị nương khoảng một năm sau liền sinh hạ tiểuđệ, hiện tại là chính thê của Nhạc lão gia.

Nhị nương xem ta như không tồn tại, khôngđánh cũng không mắng. Phụ thân là người làm ăn, bề bộn nhiều việc, quanh nămsuốt tháng đều ở bên ngoài, rất ít khi gặp mặt. Cho dù có gặp mặt, phụ thânchẳng qua là liếc nhìn ta một cái, hết! Bởi vì Nhạc gia còn có thể cung cấp chota cái ăn cái mặc nên ta vô cùng biết ơn, ngàn vạn lần cảm tạ.

Lại nói tiếp, trong nhà này người duy nhấtcoi trọng ta e là chỉ có tiểu đệ, người đang cưỡi lên lưng ta và không ngừnghuy động roi thúc giục ta bò nhanh hơn một chút. Hắn quả thật rất thông minh,học cái gì liền thông suốt rất nhanh. Ví dụ như chuyện này đây, hắn muốn họccưỡi ngựa, Nhị nương bảo rất nguy hiểm nên không cho phép, tiểu đệ rất nhanhnghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên, nhìn xem, hiện tại không phải hắn đang rấtcao hứng đó sao? Một chút cũng không làm cho người ta lo lắng! Ngay cả nhũ mẫucũng thở phào, không ngừng khen hắn thông minh, còn đi tìm một cái đệm đặt lênlưng ta, bảo là dùng làm yên ngựa. Đệ đệ chơi mệt nhưng vẫn luyến tiếc ta, vìthế ta thật vinh hạnh được lưu lại phòng ngủ xinh đẹp hoa lệ này lần đầu tiên.Dĩ nhiên là nằm dưới chân giường tiểu đệ, trên cổ để nguyên bộ dây cương, còncó đôi giày mang trên tay trông không khác gì một con ngựa. Đáng tiếc là bởi vìquỳ suốt một đêm nên đầu gối bị đau, ngày hôm sau không để làm ngựa cho tiểu đệcưỡi nữa, ta lại bị đuổi về gian phòng phủ bé nhỏ của mình. Trước khi đi, tiểuđệ còn không quên quan tâm đến cơ thể ta, sai người mang cho ta một chút cỏkhô.

Thật ngoài ý muốn, không quá vài ngày sauphụ thân trở về phủ, lần này người xuất môn chưa quá nửa tháng. Càng không ngờlà người bỗng dưng lại muốn gặp ta, mặt trời mọc hướng tây rồi chăng? Hay làngười đột nhiên nghĩ rằng nuôi ta thế này thật vô dụng, dự tính bán quách rangoài cho rồi? Nhưng cũng chẳng sao, ở đâu mà chẳng giống nhau. Nhờ phúc đứccủa tiểu đệ, ta phát hiện mình chí ít vẫn còn có thể làm ngựa cho người tacưỡi, đây cũng xem như là một loại bản lĩnh.

“Người là… ách… Thanh Nhi”.

Thật không dễ dàng nha, thế nào mà lại nhớđược tên ta gọi là gì, có nên xúc động không nhỉ? Thôi quên đi, đợi xem câutiếp theo thế nào rồi tính.

“Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúcnên học cái gì đó rồi”.

Mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía người đốidiện, người đang cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn giống như phụ thân đạinhân hòa ái ấy, ta không dám tin tưởng lỗ tai của mình. Muốn ta học cái gì đó!Ý tứ gì chứ? Phụ nhân muốn đầu tư vốn liếng lên người ta sao? Xem ra là muốn bánđược với giá cao, coi chừng bị thâm hụt tiền vốn à nha!

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày ta đều làm ngựacho tiểu đệ cưỡi, làm khỉ đùa giỡn, làm ghế ngồi, làm bao cát… ngoại trừ nhữngthứ này ra thì ta còn học thư pháp, đánh đàn, hội họa, may vá,… Không sao, dĩnhiên là ta sẽ học hết, không thể để tiền mất trắng được. Bất quá, ta vẫn muốnhọc một thứ gì đó đặc biệt, giống như là… giết người chẳng hạn.

Có điều… loại bản lĩnh này không có ngườidạy ta. Mà cũng chẳng sao, nói gì thì nói ta cũng khá thông minh, không ai dạyta thì ta tự dạy mình. Ta lừa tiểu đệ, dụ hắn sai người hầu làm ra một con bùnhìn cao bằng đầu người. Bù nhìn đem tới, hắn chơi không quá vài ngày liềnchán. Thừa dịp hắn cao hứng, ta dụ hắn đem bù nhìn kia cho mình. Ngoài ra tacòn cùng hắn chơi trò “khất cái”, ta đóng vai khất cái, hắn làm đại gia, cuốicùng cũng lừa được hắn vài đồng tiền. Mỗi buổi tối ta dùng những đồng tiền tậpluyện với bù nhìn, không biết đã có bao nhiêu buổi tối như vậy? Thời gian trôiqua… tháng ngày thanh bình của ta cũng trôi qua…

Cùng với thời gian, bù nhìn đổi thành“người vải”, “người vải” đổi thành “người gỗ”, sau khi làm hỏng vài cái “ngườigỗ”, ta đã mười bốn tuổi. Tiểu đệ ngày càng quan tâm thân thiết với ta, Nhịnương trước sau vẫn xem ta như không tồn tại.

Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, châm chức nữhồng, ta đều biết qua nhưng không tinh thông. Còn “người gỗ” kia, ta đã có thểđứng từ một nơi rất xa, dùng đồng tiền phóng chuẩn xác đúng vị trí ta muốn. Tacòn có thể vung tay để lại dấu vết trên “người gỗ” ở những bộ vị trọng yếu.

Ta lại nhận lệnh đến gặp phụ thân đại nhân.Lần gặp mặt trước đến nay khoảng bao lâu nhỉ? Hình như là tám năm. Không biếtlần này phụ nhân đại nhân còn nhớ được tên ta như lần trước không nhỉ? Chắc làcó thể, dù sao tám năm qua ta đã tiêu tốn không ít tiền của người, phỏng chừnghiện tại là muốn ta báo đáp. Cũng không biết có thể bán ta với giá bao nhiêu… Haha ha, ta cũng muốn biết!

“Phụ thân tại thượng, nữ nhi thỉnh an phụthân.”

Quy củ hành lễ, cung kính thỉnh an, trênmặt đeo nụ cười nhợt nhạt, thanh âm mang theo nhiều phần khiếp đảm, biểu hiệnra ngoài thần sắc tuyệt đối nhu thuận. Đây là thái độ vô cùng hoàn mỹ mà kinhnghiệm mười bốn năm nhân sinh của ta đã đúc kết nên. Chính nhờ thái độ này màta không bị đệ đệ đánh chết, cũng không bị Nhị nương chú ý.

“Thanh Nhi.” Quả nhiên là nhớ tên ta, xemra đầu tư và không đầu tư có chút khác biệt nha!

“Ngươi không còn nhỏ nữa, ta nghe các vị sưphó nói ngươi mỗi ngày học tập cũng không tệ lắm. Ngươi có thể tiến bộ, phụthân cũng an tâm.” Ba láp mấy câu, phụ thân đại nhân dường như rất vừa lòng.

“Là các vị sư phó dốc lòng dạy dỗ, nữ nhitài năng mới có chút thành tựu, phụ thân nhiều năm dưỡng dục vất vả, xin nhậnmột cái khấu đầu của nữ nhi.”

Ta nhẹ nhàng cúi đầu lại thêm thái độ kínhcẩn nghe theo, biểu hiện tuyệt đối phục tùng.

“Được, nữ nhi ngoan.” Vui mừng giống như đãgiúp đỡ ta một phen, không dễ dàng a, mười bốn năm mới thấy một lần.

“Qua mấy ngày nữa, phụ thân sẽ đưa ngươitiến cung tuyển tú, ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, không được cô phụ tâm huyết củaphụ thân.”

Quả nhiên là đặt cược lớn a, khó trách tiềnvốn bỏ ra không ít. Đúng là có khả năng sinh lời mà. Chẳng qua là… người nghĩta sẽ báo đáp sao? Kỳ thật, tại sao lại không mang ta bán quách cho rồi, chí ítcũng không lo không thể thu về tiền vốn lẫn tiền lời. Ta vẫn nhợt nhạt cười,hoàn toàn thuận theo, thấp giọng đáp, “Nữ nhi đã hiểu, tất nhiên sẽ không côphụ ân đức dưỡng dục của phụ thân.”

Bắt đầu từ đó, ta chân chính sinh hoạt nhưmột đại tiểu thư, không ít quần áo mới cùng trang sức mà ta chưa từng dám nghĩtới liền được đưa đến, còn có một nha hoàn. Đệ đệ cũng không tìm ta gây phiềntoái nữa. Nhị nương cũng bắt đầu ngẫu nhiên quan tâm đến sinh hoạt của ta,đương nhiên, nàng tuyệt đối không hy vọng ta có thể trúng tuyển. Bởi vì ta pháthiện lượng tiền vàng phụ thân cho ta chuẩn bị mang theo tiến cung qua tay nàngliền biến thành bạc vụn. Bạc thì bạc, ta cũng sẽ không ngu ngốc chạy nói lungtung. Ta còn muốn ở nơi này trụ thêm ít ngày nữa. Mà nói gì thì nói, bạc vụnnày so với ta cũng đã là quá nhiều rồi. Nhớ ngày trước ta làm khất cái lừa đệđệ cũng chỉ được vài đồng tiền đáng thương.

Ngày tốt tới, quan phủ đến nhà, phụ thânđại nhân cùng Nhị nương và đệ đệ vui vẻ đưa tiễn ta. Mang theo hành lý cùng nhahoàn kia lên xe, ta rời khỏi căn nhà suốt mười bốn năm ròng rã chưa từng bướcqua cửa, ở cùng một chỗ với vài nữ hài tử đi tuyển tú lần này. Thật kỳ quái… mườibốn năm… ta hiện tại không chút lưu luyến. Nhìn những cô nương ngồi khóc bêncạnh, nước mắt lưng tròng… thật là một quang cảnh kỳ lạ. Bình thường ta chỉkhóc khi cần thiết, hoặc là khi đệ đệ muốn ta khóc sau khi đã đánh ta đến mệtmỏi, cũng có khi… hắn đơn thuần chỉ muốn nghe ta khóc.

Nha hoàn kia tên gì ta cũng không nhớ rõ,căn bản cũng không cần nhớ, dù sao lúc vào cung cũng không thể mang theo nàng.Trước khi đi ta còn nghe phụ thân cùng quan sai nói thì thầm, rằng đợi đến đượckinh thành sẽ mang nàng bán đi, hoặc tặng luôn cho vị quan sai kia. Ta khôngnói gì, bản thân ta cũng chỉ là một vật phẩm giao dịch, có tư cách gì đi quảnchuyện người khác?

Đi được vài ngày, đám nữ hài tử cũng khôngcòn khóc nữa, họ bắt đầu quen thuộc với nhau, xưng tên xưng tuổi, nói chuyệnvừa ý một chút liền gọi tỷ muội. Có người hỏi, ta trả lời; bái phỏng ta, ta báilại; gọi ta muội muội, ta liền gọi xưng hô tỷ tỷ, ngược lại thì xưng muội muội.Dù sao, người khác làm gì, ta liền bắt chước làm theo, tận lực làm cho chínhmình không hấp dẫn sự chú ý của người khác, đây chính là con đường sinh tồn màta đã học được.

Ta không biết cuộc sống trong cung như thếnào, đoán chừng sẽ không kém hơn so với ở nhà, ít nhất còn có cơm ăn, chỉ cầnta thành thật nghe lời không hấp dẫn sự chú ý của người khác, nói không chừngcòn có thể chết già trong cung không sợ bị đói.

Thật không biết là mệnh ta không tốt, hay làmệnh phụ thân đại nhân không tốt, chúng ta cư nhiên bị… bắt cóc.

Quan sai chết, những cô nương cùng nha hoànmang theo đều bị bắt. Mọi người đều kinh hoảng, ta cũng kinh hoảng cho có. Kỳthật ta không biết phải hoảng gì nữa, nơi nào mà chẳng giống nhau, cùng lắm làkhông cần chết già mà trực tiếp đi đầu thai thôi. Bọn cường đạo cũng không tệ,ngược lại còn cho cơm ăn, cũng không đánh không mắng, trên thực tế ta cảm thấykhá thoải mái, nói không chừng tương lai ta còn có thể làm nữ thổ phỉ.

Ta nhìn thấy vài cô nương kiêu ngạo bị bọnhọ cưỡng dâm, sau đó liền lặn mất tăm hơi, nghe nói là bị bán vào kỹ viện.Trước kia ta ở nhà nghe bọn hạ nhân nói chuyện phiếm nên biết được kỹ viện lànơi chứa những nữ nhân mà nam nhân cực thích, hình như phụ thân đại nhân cũngthích đi. Tóm lại là một địa phương có thể sống được, về phần sống thế nào tacũng không quan tâm.

Ta cũng không tránh được vận mệnh bị cưỡnggian, phải nói là “thuận gian” bởi vì ta không phản kháng. Có gì khác đâu! Dùsao nếu vào cung thì cũng là bị người đùa bỡn, ở đây thổ phỉ nhiều lắm, nóikhông chừng ta còn có thể thừa dịp bọn họ không chú ý mà bỏ trốn.

Rất đau, dù sao cũng là bị cưỡng dâm, nhưngtại thời điểm người đầu tiên còn thượng trên người ta thì nơi này bị côngchiếm. Đám thổ phỉ mới chỉ thích tiền, vậy nên chúng ta bị bán cho bọn buôn lậungười. Tất cả đều bị phân tán hoàn toàn. Ta bị bán vào một phủ thượng “nhà caocửa rộng” làm một nha hoàn thấp hèn. Cũng không sao, lúc ở nhà ta còn khôngbằng một đứa nha hoàn.