Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 880: Không gian sụp đổ





- - - Mộng Tình!

Lâm Phong nhìn Tuyết Linh Lung, trên mặt lộ nụ cười rạng rỡ. Vù một tiếng, thân hình nhỏ bé chui vào ngực hắn, Lâm Phong vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, ôm thật chặt vào lòng, vuố.t ve bộ lông tuyết trắng kia. Mỹ phụ trung niên trầm mặc đứng một bên nhìn hai người, sau đó nàng chậm rãi xoay người, đi vào sâu trong tuyết địa. Trong không gian, vô số bông tuyết bay múa, hàn khí như đóng băng cả thiên địa, giờ khắc này, hai người ôm nhau say đắm, Lâm Phong như không cảm giác được thời gian, tùy ý để bông tuyết không ngừng rơi lên người. Ngay vào lúc này, một luồng yêu khí đáng sợ vọt lên trời cao, như muốn bao phủ toàn bộ không gian, làm Mộng Tình trong lòng Lâm Phong khẽ run, nàng quay đầu nhìn phía xa, nơi đó, một luồng yêu khí đang càng lúc càng xa.

- Mẹ!

Khóe mắt Mộng Tình tràn ngập nước, dù nàng biết đối phương không phải mẹ ruột của mình, nhưng từ nhỏ đã nuôi nàng lớn lên, trước khi gặp Lâm Phong, nàng chưa từng rời xa bà. Hôm nay, người đã rời xa, giao mình cho Lâm Phong, một mình rời đi!

- Ngươi tự mình rời đi đi, trước khi Tuyết Linh Lung còn chưa hóa hình, không nên qua Thánh Thành Trung Châu!

Thanh âm từ xa phiêu đãng truyền lại, vang vọng thiên địa, cũng chấn động tai Mộng Tình cùng Lâm Phong. Mộng Tình đưa mắt nhìn dõi theo, nàng biết mẫu thân vì nàng mới sống tại Hắc Phong lĩnh của Tuyết Nguyệt này. Hôm nay nàng theo Lâm Phong rời đi, mẫu thân tự nhiên cũng không còn muốn sống ở đây nữa, nàng thành toàn cho mình, ảm đạm rời đi. Lâm Phong cảm nhận được yêu khí dần rời xa cũng thở dài, trong lòng biết ơn, không có nửa điểm hận ý. Đứng ở góc độ của đối phương, tất cả những chuyện này đều vì Mộng Tình, hắn không có lý do hận đối phương, chỉ có cảm kích giúp mình kích hoạt một vài tia Linh Lung Thánh Tiên khí, còn truyền thụ một bộ yêu thuật cường đại của Tuyết Yêu tộc cho mình.

- Mộng Tình, không nên nghĩ nhiều, sau này ta sẽ mãi bên cạnh nàng!

Lâm Phong lau nước mắt cho Mộng Tình, nàng nhìn Lâm Phong, khẽ gật đầu, sau đó chui vào ngực hắn. Lâm Phong ôm chặt thân thể Tuyết Linh Lung, ánh mắt chậm rãi nhìn mảnh tuyết địa, Tuyết Yêu nói hắn tự mình rời mảnh tuyết địa này, chẳng lẽ nơi đây còn có gì huyền bí sao?

- Đại Bàng!

Lâm Phong hô lớn, Đại Bàng vỗ cánh lóe lên đến bên người Lâm Phong. Không ngờ chủ mẫu lại đồng ý để tiểu thư cùng Lâm Phong ở chung một chỗ. Hơn nữa, còn truyền thụ tiên thuật cường đại cho hắn. Lâm Phong bước lên lưng Đại Bàng, thân hình Đại Bàng khẽ run, cuồng phong cuộn trào. Chủ mẫu đã rời đi khỏi mảnh tuyết địa này, nó không cần cố kỵ nữa, mạnh mẽ vỗ cánh bay trên bầu trời. Nhưng phi hành một hồi lâu, Lâm Phong phát hiện vẫn còn trong đây, không khỏi nhíu mày. Quả nhiên, mẹ Mộng Tình còn bố trí cái gì đó trong này, để cho bọn họ không cách nào ra ngoài. Đại Bàng đương nhiên phát hiện dị thường, nếu ngày thường, nó đã bay khỏi thế giới tuyết này rồi.

- Hạ xuống đi!

Lâm Phong ra lệnh, Đại Bàng tuân lệnh, thân hình to lớn hạ xuống, Lâm Phong chạm rãi đạp chân xuống mặt tuyết, mỹ phụ trung niên làm vậy, chắc muốn hắn lĩnh ngộ yêu thuật hư không sâu hơn! Nhưng giờ này, hắn không có nhiều thời gian, mấy ngày trước, hắn đánh ch.ết toàn bộ cường giả trong hoàng cung Tuyết Nguyệt, Thần Cung sau lưng e sẽ có được tin tức rồi, hắn phải nhanh chóng ra ngoài. Nghĩ tới đây, hắn điều động một tia Linh Lung Thánh Tiên khí, thân hình hắn bị một tầng thánh quang yêu dị bao phủ, tuấn mỹ như yêu, tâm thần vừa động, nhất thời, những bông tuyết rơi xuống như quấn quanh thân hắn, tạo thành một không gian khác. Thân hình Lâm Phong như ẩn như hiện, tâm thần lại động, thân hắn hóa thành hư vô, xuất hiện tại một nơi khác, mà nơi đó, bông tuyết vẫn như mưa không ngừng lan tràn, trong thế giới tuyết này, Lâm Phong có thể tùy ý biến mất, chui vào hư không, thế giới này như thuộc về hắn. … Ngoài Hắc Phong lĩnh, Vân Hải sơn mạch, khí tức nóng bỏng kinh khủng làm nhiều người không thể thừa nhận, trong Vân Hải sơn mạch, những người trấn thủ tổ địa Vân Hải Tông đã tụ lại, chuẩn bị bẩm báo về thành Dương Châu, xem có nên rút lui khỏi nơi này không. Quá nóng rồi, mặt đất như bị nướng chín, khắp rừng núi, rất nhiều nơi đã bị nung đỏ, ngọn lửa này quá đáng sợ.

- Ah… Một tiếng hét thảm truyền ra, làm mọi người khiếp sợ, tất cả đưa mắt nhìn lại, thấy một thân ảnh bị ngọn lửa nuốt sống, nháy mắt đã biến mất.

Sắc mặt mọi người liền trắng bệch, nhìn đồng môn bị ngọn lửa đốt sống, lại không thể ra sức, trong nháy mắt liền ch.ết, hơn nữa, đây không phải người ch.ết đầu tiên.

- Làm sao bây giờ? Có người mở miệng hỏi, không thể nhịn được nữa.

- Rời đi thôi, ta nghĩ Tông chủ sẽ không trách tội chúng ta đâu, để cường giả trong tông tới xem một chút, trong sơn mạch này rốt cục có chuyện gì? Có người trả lời, rất nhiều người gật đầu đồng ý, nhất định phải rời đi, nếu không, không biết ai bị hỏa diễm cắn nuốt nữa đây.

- Đi!

- Chúng ta đi!

Mọi người nhanh chóng rời khỏi Vân Hải sơn mạch, không ai ở lại.

- Rầm!

Ngay vào lúc này, mặt đất kịch liệt chấn động, làm tâm tình cả bọn run lên. Mọi người đưa mắt nhìn lên Thiên Tiệm Nhai, nơi khảo nghiệm Vân Hải Tông. Ngọn núi bị hủy, lửa cháy bùng lên, Thiên Tiệm Nhai như hóa thành hỏa sơn đáng sợ, điên cuồng phun trào hỏa diễm.

- Hỏa diễm, chuyện gì thế này, sao có hỏa diễm mạnh như vậy!

Mọi người kinh hãi không thôi, lại một tiếng nổ vang lên, trong lửa nóng trên Thiên Tiệm Nhai vọt ra môt thân ảnh, vô cùng khổng lồ, toàn thân đều là lửa, mà đôi mắt lại cực kỳ yêu dị.


- Hỏa yêu!

Người Vân Hải Tông hoảng sợ thất sắc, thân hình không ngừng run rẩy, hình như đó chỉ mới bắt đầu, sau Hỏa yêu khổng lồ, một đám yêu lang hỏa diễm vọt ra, như nhuộm đỏ cả bầu trời, thiên không như bốc cháy.

- Ha ha… Hỏa Vương, chúng ta rốt cục đi ra rồi!

Một tiếng cười điên cuồng vang lên, sau đó, một thân ảnh xông lên trời cao, lần này không phải yêu thú hỏa diễm, mà là một nhân ảnh, trên người khoác hắc bào, phát ra tiếng cười kiêu ngạo.

- Rốt cục đi ra rồi, Ly Thương ta, rốt cục ra rồi… Thân ảnh phóng thích vô tận đè nén, ngửa mặt lên trời gầm rú.

Đã từng, y phát hiện có Nhân loại tiến vào thế giới của y, trợ giúp một người luyện chế Hồn Phiên, đồng thời cố ý thả người đó rời đi, chỉ bởi vì thông qua Hồn Phiên, y có thể cảm ứng được thế giới bên ngoài. Y cảm nhận được, sau khi nhân loại kia rời khỏi phiến sa mạc, thế giới bọn y xuất hiện một lỗ hổng kết nối với bên ngoài, chính là phía dưới này, nơi y vừa lao ra. Cho nên y thuyết phục Hỏa Vương, để Hỏa Vương ra lệnh cho vô số con dân điên cuồng trùng kích lỗ hổng này, rốt cục, bọn y đã đi ra, đi ra một thế giới hoàn toàn mới. Nơi này, nhất định không phải thế giới bị nguyền rủa!...

- Hít!

!.... Hít sâu một hơi, Ly Thương khép hờ mắt, trên mặt lộ vẻ say mê, sau đó y mở mắt, nhìn thoáng qua đám nhân loại nhỏ yếu đáng thương phía dưới, không khỏi thương hại một hồi, thì ra Nhân loại bên ngoài cũng yếu như vậy.

- ch.ết!

Ly Thương mở miệng, gầm lên một tiếng, sóng khí kinh khủng đánh lên những đệ tử Vân Hải Tông. Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, bọn họ lộ vẻ tuyệt vọng, thân hình mềm nhũn ngã xuống, nhưng ánh mắt vẫn mở to, ch.ết không nhắm mắt, bọn họ lại ch.ết không minh bạch như vậy.

- Ngươi là yêu, hay ta là yêu!

Đôi mắt khổng lồ của Hỏa Vương nhìn Ly Thương, nhàn nhạt hỏi, tên Ly Thương này rất thích giết chóc nha!

- Đi đến một thế giới hoàn toàn mới, nên hưởng thụ một phen!

Ly Thương cười tà, cuồng phong cuốn lên, thân hình y biến mất.