- Mặt trời dần dần lặn xuống, lúc hoàng hôn, mặt đất có vẻ đìu hiu, trên bầu trời, từng cơn gió thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi rượu mạnh.
Mà giờ khắc này, đám Hàn Man do uống quá say đã ngã hết trên đất, mặt họ đỏ bừng, toàn thân đều nồng nặc mùi rượu. Trong miệng họ cũng không ngừng nói thầm cái gì đó, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng không ý thức được mình đang nói cái gì. Bình liệt tửu họ uống nổi tiếng với nồng độ cồn cao, khi uống vào sẽ khiến cho người ta cảm giác như một uống một ngọn lửa, mà bọn uống đâu phải ít, làm sao không say cho được. Lúc này, Lâm Phong cũng đang nằm trên đất, ngắm nhìn bầu trời, khóe miệng hắn đang nở nụ cười nhàn nhạt. Nếu mỗi ngày đều có thể uống rượu như vậy, cuộc sống quả tuyệt vời, nhưng đã sinh ra ở tại thế giới võ đạo này, rất nhiều lúc thân bất do kỷ. Mộng Tình vẫn còn ở Hắc Phong lĩnh, mà không bao lâu sau, Thần Cung sẽ phái người đánh tới, còn cái đám Đông Hải Long Cung, Ngọc Thiên hoàng tộc cùng rất nhiều thế lực của Càn Vực đều sẽ tìm hắn. Trong tay Lâm Phong đang nắm lấy vận mệnh cả Thiên Tuyền nhất mạch nữa. Hết thảy hết thảy đều không có cách nào trốn tránh, chỉ có dũng cảm đối mặt. Hắn bây giờ chỉ có thể không ngừng truy tìm bước chân của những cường giả đi trước, để thực lực bản thân trở nên cường đại hơn. Ở thế giới võ đạo này, chỉ có tiến thẳng về phía trước mới có thể sống sót, hắn tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn có thể ngạo kiếm lăng vân. Khi mặt trời hoàn toàn biến mất thì là lúc mặt trăng nhô cao, ánh sáng những vì sao vẫn chói mắt như xưa, Thất Tinh Bắc Đẩu vẫn khiến người ta chăm chú dõi theo hằng đêm, trong tinh không mênh mông vô tận kia, rốt cuộc có bí mật gì? Tại sao kiếp trước cùng kiếp này đều có thể nhìn thấy cùng một vầng trăng, cùng một phiến tinh không, rốt cuộc trên những vì sao kia có kẻ nào là chúa tể đang khống chế cả cái thế giới này không? Gió nhẹ vẫn từ từ thổi, trong viện vẫn tràn ngập mùi rượu mạnh. Lúc này, Hàn Man bên cạnh cũng đã phát ra tiếng ngáy, Bá Đao cùng Phá Quân vẫn bảo trì tư thế ngủ cảnh giác, tựa hồ do khuyết thiếu cảm giác an toàn mà thành thói quen, nên lúc ngủ cũng vô cùng cảnh giác, lúc Đoạn Phong ngủ rất giống một đứa trẻ, khiến cho người ta rất an tường. Khóe miệng Tĩnh Vận nở nụ cười vô cùng mỹ lệ. Vào lúc này, Y Tuyết và Tĩnh Vận đang ngồi dựa vào nhau, cha mẹ Lâm Phong đã ly khai nơi này từ lâu, bọn họ muốn lưu lại không gian cho những người trẻ tuổi. Không biết từ lúc nào, Hân Diệp đã đi tới bên người Lâm Phong, nàng đang ngồi yên lặng bên cạnh hắn, cùng hắn ngước nhìn thiên không. Nàng cũng không nói gì, để tránh quấy rầy suy nghĩ của Lâm Phong. Dưới ánh trăng tường hòa yên lặng, toàn bộ hoàng cung đều tỏ ra vô cùng yên tĩnh. Đôi mắt Lâm Phong vẫn một mực mở ra, im im lặng lặng hưởng thụ bầu không khí an tường này. Không biết qua bao lâu, đôi mắt hắn mới chậm rãi nhắm lại, lúc này, cả phiến không gian chỉ còn lại có những âm thanh hô hấp. Hết thảy, đều như một bức họa.... Khi làn sương sớm mai khiến cho quần áo thấm ướt, Lâm Phong mới mở mắt ra, tựa hồ đang có một cỗ khí lạnh của sớm mai tràn ngập không gian. Lúc này, Hân Diệp tựa hồ có chút lạnh, nên đã tựa trên người hắn. Lâm Phong nhu hòa nâng Hân Diệp dậy, sau khi nhìn thoáng qua mọi người đang ngủ say, hắn lập tức ôm nàng rời khỏi nơi này. Sau khi Lâm Phong rời đi, mọi người đều nhao nhao thức dậy, bọn hắn cũng đã tỉnh từ lâu, chỉ không muốn quấy rầy thời khắc yên lặng này, nên mới giả vờ ngủ. Sau khi mang Hân Diệp về nghỉ, Lâm Phong trở về phần viện vừa rồi. Lúc này, Nguyệt Mộng Hà cùng Lâm Hải cũng đã đi tới. Do lúc trước bận chữa thương, nên bọn hắn một mực chưa kịp hỏi những chuyện Lâm Phong đã trải qua. Thân là cha mẹ, bọn hắn kỳ thật đều rất muốn biết những chuyện con mình đã tao ngộ bên ngoài. Đặc biệt là chuyện của Mộng Tình, sau khi Lâm Phong ngồi trên một cái ghế đá, hắn tự nhiên không giấu diếm, bắt đầu kể những chuyện hắn đã trải qua, đám người chung quanh lập tức vây quanh Lâm Phong, lắng nghe hắn kể chuyện thế giới bên ngoài. Thì ra bên ngoài Tuyết Vực, còn có vô tận đại lục, Càn Vực trên mảnh đại lục mênh mông kia cũng chỉ là một khối nhỏ mà thôi. Nhưng nó đã có vô số thế lực cường đại, cổ thế lực cường đại nhất là một trung phẩm đế quốc. Ở đế quốc kia, cường giả Thiên Vũ nhiều như mây, cho dù tôn giả cũng có không ít. Sau khi nghe xong, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ngoại trừ Lâm Hải đã bước chân vào Thiên Vũ, phần lớn bọn họ vẫn chỉ ở Huyền Vũ cảnh, trong những cổ thế lực đó, Thiên Vũ đều là người bình thường, không coi là cái gì, khiến bọn hắn cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân, tại Tuyết Nguyệt quốc, bọn họ cũng được coi như có thiên phú, nhưng nếu như phóng nhãn ra toàn đại lục, bọn họ căn bản không phải là cái gì cả. Bọn hắn biết được, sau khi Lâm Phong tiến vào bí cảnh, đã được chứng kiến pho tượng hoàng giả, Đại Đế. Khi nghe hắn nói, hắn được nghe âm thanh ẩn chứa thần thông của Đại Đế, trái tim bọn bắt đầu khiêu động. Thế giới bên ngoài tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng tràn đầy kỳ ngộ cùng kí.ch thích, nó đúng là một thế giới làm cho người ta hướng tới. Hoàng giả, Đại Đế, không biết họ là những tồn tại như thế nào, chắc chỉ cần một dậm chân cũng có thể để núi cao băng liệt. Mặc dù Lâm Phong kể cho bọn họ tất cả mọi chuyện, nhưng hắn vẫn còn nói giảm, ví dụ như hắn chỉ nói hắn đã chiếm được một chút kỳ ngộ bên trong đại điện, mà không nói hắn chiếm được cả tòa Ngọc Hoàng cung. Không phải vì hắn không tín nhiệm bọn họ, mà chỉ sợ bọn hắn lỡ miệng truyền đi, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ, đối với chính bọn hắn mà nói, đó là một tai nạn không cách nào chống lại được. Sau khi kể xong chuyện bí cảnh, Lâm Phong nói về chuyện hắn đã trở thành thiếu chủ Thiên Tuyền phong ở Thiên Trì, chuyện này thì Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải đã biết, nên không có quá mức kinh ngạc, mà những người khác đều cực kỳ khiếp sợ. Bọn họ không bao giờ nghĩ tới Lâm Phong lại trở thành thiếu chủ của một cỗ thế lực đáng sợ như vậy. Tương lai hắn sẽ trở thành lãnh tụ Thiên Tuyền phong, có thể hiệu lệnh cho tôn giả và cường giả Thiên Vũ, một chuyện động trời như vậy sao không khiến bọn hắn khiếp sợ cho được. Trong đôi mắt đám Hàn Man đều lộ ra một tia sáng, trong đầu bọn hắn đã sinh ra ý định ra ngoài lưu lạc đại lục, nếu cứ tiếp tục trong Tuyết Nguyệt quốc nho nhỏ này, thậm chí toàn bộ Tuyết Vực, bọn họ cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
- Trong bí cảnh, ta đã lấy được một ít ý chí tinh, trên con đường tu hành, lĩnh ngộ là một thứ cực kỳ trọng yếu.
Ngày xưa, ta còn Huyền Vũ, chuyện vượt cấp khiêu chiến là chuyện cực kỳ bình thường, mà khi ta lên Huyền Vũ cảnh đỉnh, ta đã có thể chiến thắng Thiên Vũ, ngoại trừ một ít thủ đoạn đặc thù, ta chủ yếu dựa vào ý cảnh. Ví dụ như kiếm ý, nên các ngươi nhất định phải lĩnh ngộ ý cảnh, nếu không, các ngươi không phải đối thủ của những cường giả cùng cấp, ý chí tinh này có thể giúp đỡ mọi người lĩnh ngộ ý cảnh. Sau khi Lâm Phong nói xong, hắn vung tay, mặt đất xuất hiện rất nhiều tinh thạch sáng chói, trong những tinh thạch đó, mọi người cảm nhận được ý cảnh rất cường đại.
- Dùng cảm giác các ngươi cảm nhận ý cảnh thích hợp với mình.
Lâm Phong tùy ý nói, đối với những người thân cận nhất, hắn tự nhiên không keo kiệt. Huống chi, hôm nay hắn đang nắm giữ Ngọc Hoàng cung, chỉ cần có một ngày, hắn có thể tiêu diệt những người trong đó, bảo tàngtrong đó đều thuộc về hắn, ý chí tinh trong đó giống như một cục đá bình thường vậy, phải dùng kí để tính. Mọi người cũng không khách khí với Lâm Phong, bọn họ nhao nhao dựa theo cảm giác của mình chọn ra những cái quen thuộc nhất, nó là tinh thạch bọn hắn cần, rất nhanh, tất cả mọi người đều chọn lựa không ít ý chí tinh, nhưng trên mặt đất vẫn còn sót lại rất nhiều.
- Ý chí tinh này tác dụng rất lớn đối với cường giả Thiên Vũ, nó có thể giúp bọn hắn lĩnh ngộ ý cảnh, nên được coi là trọng bảo, các ngươi không được tùy ý lộ ra bên ngoài.
Ngoại trừ cần cho tu luyện, mọi người nên lấy thêm một ít đi. Nếu như sau này cần đổi bảo vật, cũng có thể dùng nó đi đổi. Mọi người nghe Lâm Phong nói đều gật đầu, sau đó thu thêm một ít ý chí tinh, những thứ này là bảo bối cực kỳ trân quý cho Thiên Vũ, có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu bọn hắn đã có được, không thể nói ra, nếu không sẽ bị người ta truy sát. Sau khi đưa số ý chí tinh dư cho cha mẹ cất kỹ, Lâm Phong đưa cho Hỏa lão cùng Xích lão một ít, dù sao, Hoàng cung này cũng cần một ít tài nguyên để vận hành.
- Đợi Hỏa lão cùng Xích lão trở về, ta sẽ cho bọn hắn một ít đan phương, đợi lúc thực lực bọn hắn tăng lên, nhị lão có thể luyện chế một số đan dược cung cấp cho những người trong đây sử dụng.
Lâm Phong âm thầm nói, sau đó hắn lập tức nhìn lên bầu trời xa xăm, hắn đứng dậy, lăng không bay đi, ánh mắt mọi người trì trệ, sau đó nghe được thanh âm Lâm Phong truyền đến.
- Ta phải đi Hắc Phong lĩnh một chuyến, mọi người đừng lo!
Mọi người giờ đã biết Lâm Phong muốn đi làm gì, trong lòng họ đều âm thầm cầu nguyện cho hắn!