Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 773: Bí văn trong bóng đêm





Ta ở trong này. Lại một giọng nói vang lên từ trong bóng tối. Là thanh âm của Lâm Phong, ánh mắt lạnh như băng vẫn nhìn thế giới hắc ám mà không có bất kỳ sợ hãi nào.

Trong không gian hắc ám yên tĩnh lộ ra sự trầm mặc đáng sợ. Vừa rồi, người nọ ra tay với hắn, đã trực tiếp bị giết, bẻ gãy đầu. Người này thật đáng sợ, điều này làm cho những người lòng dạ khó lường khác không dám lộn xộn.

- Lâm Phong. Đường U U gọi một tiếng, đã đi tới bên người hắn, Lâm Phong vươn bàn tay chạm đến thân thể Đường U U, lập tức nắm lấy bàn tay nàng, nói: - Đứng ở bên cạnh ta.

Lâm Phong hắn thân thể dũng mãnh, thời điểm Cửu Chuyển Phật Ma lực lưu chuyển là vô cùng k.hủng bố, nếu không có công kích dũng mãnh, căn bản cũng đừng nghĩ có thể lay động nhục thể của hắn. Tại trong hoàn cảnh hắc ám như ở đây, Đường U U ở phía sau hắn tương đối an toàn.

- Chúng ta đang ở địa phương nào? Phía sau truyền đến thanh âm của Quân Mạc Tích, trên người y có một biển khí vận lưu chuyển quanh thân, không gian lập tức xuất hiện ánh sáng nhè nhẹ. Ánh sáng này dường như bị ý chí hắc ám áp chế, xung quanh vẫn tối đen như trước, chỉ xem thấy trong khu vực mười mét.

Giờ khắc này, Lâm Phong thấy rõ phía trước có rất nhiều đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm biên giới này. Ánh sáng u lãnh lóe lên khiến hắn nhận rõ một sự thật, một khi bước vào Bí Cảnh, bọn họ liền bị đem thành kẻ thù, đối thủ, những người có lòng dạ bất chính này bất cứ lúc nào cũng nghĩ tới việc ra tay lấy mạng người khác.

Mảnh không gian hắc ám này rất rộng rãi, nguồn ánh sáng mỏng manh có thể chiếu lên hơn mười mét mà cũng không nhìn tới nó rộng bao nhiêu. Về phần phía trước lại càng là một mảnh hắc ám, chật hẹp, không ánh sáng.

Ánh mắt sắc nhọn của Lâm Phong thoáng qua đám người, lạnh đến thấu xương, hống hách vô cùng, lúc này những người đó mới thu hồi ánh mắt, biết Lâm Phong không phải người tốt dễ chọc vào, dĩ nhiên là tạm buông xuống trước.

Vân Phi Dương và Hoàng Phủ Long cũng theo sau Quân Mạc Tích đồng thời tiến vào, năm người tụ thành một khối.

- Bên này, người rất chật chội, chúng ta đi men theo bên cạnh. Lâm Phong đề nghị, lập tức di chuyển thân thể qua bên sườn bên cạnh, bốn người đều xê dịch theo Lâm Phong. Rất nhanh sau đó, bọn họ thấy được từng đạo hoa văn kỳ dị khắc trên vách đá, bọn họ không đi trêu chọc người khác, nhưng những người khác cũng tốt nhất đừng tới gây chuyện với bọn họ.

Quân Mạc Tích đem ánh sáng cuồn cuộn trên người chiếu sáng hắc ám, không người nào đụng vào hoa văn trên vách đá bên cạnh, chậm rãi tiến bước. Những hoa văn này dường như có quy luật kỳ lạ, làm cho Lâm Phong khi chạm đến sinh ra một loại cảm giác khác thường, dường như những hoa văn này không phải là vật ch.ết, mà như là có tính mạng của mình, hoa văn có sinh mệnh.

- Những hoa văn này giống như có quỷ. Vân Phi Dương nhận xét, tất cả mọi người đều gật đầu, mượn ánh hào quang yếu ớt nhìn một dải hoa văn dài hẹp phức tạp khó hiểu, quả thực rất quỷ dị. Bọn họ cảm giác thứ mà bản thân chạm đến không phải từng sợi đường cong, mà là nguồn suối bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào lực lượng mãnh liệt.

- Ta tới thử xem. Hoàng Phủ Long có chút hưng phấn, từng luồng sáng nhàn nhạt tỏa ra trên người y, lực lượng chân nguyên cũng di chuyển dọc theo dải hoa văn tối nghĩa khó hiểu đó, từ từ bao phủ toàn bộ cả một dải hoa văn này.

Một cỗ lực lượng dũng mãnh tràn ngập tuôn ra, khiến trái tim Hoàng Phủ Long đập nhanh mạnh hẳn lên, thật mạnh, trên vách đá này lộ ra lực lượng đáng sợ.

- Thả ra. Lâm Phong đánh gãy động tác của Hoàng Phủ Long, lực chân nguyên cũng bị chặt đứt, ngừng lưu động theo hoa văn trên vách đá, ngay sau đó những lực lượng đáng sợ đó dần dần biến mất. Làm Hoàng Phủ Long có loại cảm giác thất vọng, mất mát, cỗ lực lượng vừa rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Quay đầu lại, Hoàng Phủ Long nhìn về phía mọi người, năm người cũng là ngơ ngác nhìn nhau, chỉ là đem chân nguyên đặt trên hoa văn này đã tức khắc dẫn ra lực lượng đáng sợ rung động lòng người.

- A..... Một thanh âm thảm thiết vang lên trong không gian hắc ám, khiến mấy người Lâm Phong cả kinh, tất cả nhất loạt nhìn qua. Ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy vách đá phía trước phun ra một đạo lực lượng hủy diệt, xuyên thủng thân thể một vị cường nhân, trực tiếp lấy đi tính mạng của y.

- Hô...... Hoàng Phủ Long trợn mắt há hốc mồm, thở ra một hơi thật sâu, y chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liếc nhìn Lâm Phong một cái.

- Nguy hiểm thật! Vừa rồi nếu Lâm Phong không đánh gãy động tác của y, lực lượng kinh khủng trên vách đá kia cũng sẽ xuyên thủng y trong nháy mắt rồi, nghĩ vậy, tranh luận trong lòng y cũng yên tĩnh lại, thật là có loại khả năng này.

Mấy người ngưng mắt nhìn nhau, lúc này đây, cho dù là ai cũng biết hoa văn trên vách đá này có quỷ, thật đáng sợ. Chỉ là lấy lực lượng chân nguyên vẽ theo hoa văn tối nghĩa kia thôi, cũng có thể sinh ra lực lượng hủy diệt vô biên như thế, nháy mắt xuyên thủng người ta, quá mạnh mẽ rồi.

Bí Cảnh này quả là nguy cơ trùng trùng, không ai biết được khi nào thì mình gặp nạn, ngay cả một cái vách đá cũng có thể lấy mạng người.

Rất nhiều người đều chú ý tới một màn vừa rồi, bọn hắn đều chọn cách xa vách tường, từ trung gian đi tới phía trước, không dám dựa vào vách đá nữa, quá nguy hiểm.

Tuy nhiên mấy người Lâm Phong lại không có rời đi, nếu không dùng lực lượng chân nguyên kíc.h thích những hoa văn trên vách đá này, vách đá chắc là sẽ không chủ động công kích, ngược lại, Lâm Phong lại đối với những hoa văn kỳ lạ này sinh ra hứng thú nồng đậm.

Là dạng hoa văn gì mà có thể có lực lượng kỳ lạ như vậy, giống như cấm chế trong lời đồn, nếu bị kíc.h thích sẽ bị công kích.

Bàn tay vu.ốt ve những hoa văn này, Lâm Phong hướng mấy người Quân Mạc Tích nhỏ giọng nói: - Những hoa văn đặc thù này, chúng ta có thể vẽ lại chúng, tương lai có lẽ sẽ có lúc dùng.

- Ta cũng cho là như vậy. Quân Mạc Tích gật đầu đồng ý với lời của Lâm Phong. Vũ kỹ hùng mạnh cũng sẽ không có loại lực lượng thần thông dũng mãnh như vậy, mà hoa văn trên vách đá này thì lại có. Nếu không vẽ lại thì thật là đáng tiếc, cung điện Hoàng giả trong truyền thuyết sao lại có thứ gì đơn giản.

Lâm Phong khẽ gật đầu với Quân Mạc Tích. Quân Mạc Tích lập tức hiểu rõ, đem hào quang chân nguyên trên người tắt đi, không gian bên này lập tức lâm vào trong hắc ám, những người khác cũng không thấy rõ những người bên này.

Đưa tay đặt trên hoa văn trên vách đá, Lâm Phong yên lặng cảm thụ những hoa văn mạch lạc này, rất nhanh, hắn đã vẽ lại dải hoa văn đầy đủ, lập tức buông tay.

- Khủng khiếp, không ngờ ta lại không nhớ được. Con ngươi Lâm Phong tối lại, khoảnh khắc buông tay ra, hắn vậy mà lại cảm thấy, hắn không thể nhớ kỹ hoa văn tối nghĩ kia nữa, rất phức tạp, cực kỳ khó lý giải, trong nháy mắt thật giống như đã quên mất phân nửa.

Những người khác cũng cảm nhận được một lát, theo sau đó rối rít nói: - Ta cũng không nhớ được.

- Xem ra đây là một loại bí văn hùng mạnh. Quân Mạc Tích nhận xét, này cũng là suy đoán trong lòng mấy người, loại bí văn này thật là lợi hại, ngay cả nhớ cũng không nhớ nổi.

Năng lực ghi nhớ của võ tu chính là cực kỳ khủ.ng bố, nếu là dụng tâm ghi nhớ thì có thể gặp qua một lần là không quên được. Nhưng bọn họ đã lấy tay để cảm thụ những hoa văn này, thời điểm buông tay liền cảm giác quên đi rất nhiều. Không biết hoa văn kỳ lạ này là như thế nào cấu thành một thể hoàn chỉnh.

- Xem ra chúng ta cùng những hoa văn này vô duyên. Quân Mạc Tích thở dài một tiếng, cảm giác có chút tiếc nuối. Loại hoa văn kỳ lạ này, không ngờ lại không thể nhớ ở trong lòng.

- Ta thử lại lần nữa. Lâm Phong trầm mặc hồi lâu, lại lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vách đá tối đen kia, trong đôi mắt hắn đột nhiên xuất hiện một đạo băng hàn thấu xương, vô tình, lạnh lẽo. Lúc này cặp mắt kia của hắn trở nên cực kỳ yêu dị, dường như muốn xuyên thủng tất cả.

- Vẽ! Con ngươi Thiên Chiếu lóe lên, bên trong con ngươi tối đen khôn cùng kia dường như lõm xuống. Hoa văn mạch lạc trên vách đá kia dường như được khắc vào trong đôi con ngươi yêu dị, lập tức lọt vào trong đó.

Lúc này, cặp con ngươi yêu dị của Lâm Phong vậy mà khẽ xoay tròn, ngay sau đó trong đầu của Lâm Phong dường như có một bộ đồ họa khắc trong đó, như thể là đóng dấu vào trong đầu hắn, muốn cũng không thể quên.

- Con ngươi Thiên Chiếu, quả nhiên hữu dụng. Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một tia sáng thâm thúy, mấy người khác đều nhìn về phía Lâm Phong, trong hắc ám, bọn họ chỉ có thể nhìn rõ đôi con ngươi rung động kia. Thật đáng sợ, không ngờ tới Lâm Phong còn có loại năng lực thần thông này.

Bước chân chậm rãi tiến lên phía trước, con ngươi Thiên Chiếu của Lâm Phong lại lần nữa tách ra, yêu dị, sáng bóng, đem một đạo đồ án hoa văn khác in dấu vào trong đầu.

Đầu có chút không rõ, Lâm Phong cảm giác tinh thần của mình cũng có chút đau đớn. Dùng con ngươi Thiên Chiếu vẽ lại bí văn trên vách đá này, lại khiến hắn tiêu hao lượng lớn lực lượng tinh thần, bí văn kia dường như có một cỗ lực lượng kỳ lạ thần bí, rất khó hấp thu.

- Bí văn thật đáng sợ, chẳng lẽ đây giống như lời đồn, là do chính Hoàng giả tự mình khắc lên sao? Lâm Phong chưa từng nghe qua loại bí văn này, trong lòng chấn động. Đợi đến khi hắn lại lần nữa vẽ lại được thêm ba đạo bí văn hoàn chỉnh, liền cảm giác chống đỡ không nổi, ánh sáng yêu dị trong con ngươi Thiên Chiếu biến mất, đôi mắt Lâm Phong trở lại bình thường.

Hắn tổng cộng cũng chỉ có thể vẽ lại năm đạo bí văn hoàn chỉnh!