Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 750: Khảo hạch




Lão già mang mọi người tới một vùng tuyết trắng cực lớn hình vuông, trong đó có rất nhiều phòng ốc đơn giản, không thể sánh với cung điện xa hoa, chỉ là gian phòng bình thường.

Tại trung tâm của những phòng ốc này có một phòng ốc, so với những phòng xung quanh thì rộng lớn hơn, bên trong có một đám võ tu, hình như an tĩnh lĩnh ngộ gì đó.

Những võ tu này còn khá trẻ tuổi, phía trước có một bồ đoàn, nơi đó có một võ tu niên kỷ khá lớn, trong miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm, hình như là đang hướng dẫn những võ tu trẻ tuổi kia tu luyện.

Lão già mang tám người tiến tới gần phòng đó, hướng về bọn họ nói

- Ngồi xuống nghỉ ngơi chờ đợi đi!

Mọi người theo nhau ngồi xuống, lão già này có tu vi cường đại, thân phận không thấp, nhưng hiện giờ lại phân phó bọn họ ngồi đợi, hiển nhiên là người bên trong còn trọng yếu hơn.

Sau một lúc lâu, người ngồi trên bồ đoàn kia mở mắt, nhìn về tám người phía ngoài, trong mắt lộ ra quang mang sắc bén. Ánh mắt này làm cho tám người bên ngoài cảm thấy căng thẳng, giống như bị hơi thở lạnh băng đánh về phía mình, muốn làm cho thân thể bọn họ đông cứng lại.

Lâm Phong hoạt động thân thể một chút, ngồi ở trước người Đường U U, ngăn cản khí tức hàn băng này. Đường U U còn bị thương, không thể nào vận dụng chân nguyên lực, cũng không cách nào chống cự lại công kích từ bên ngoài, vì vậy hắn phải bảo vệ Đường U U.

Khí tức băng sương trực tiếp ập lên người, làm cho bảy người bị trùm lên một tầng băng tuyết, bao trùm nửa thân hình bọn họ.

Một luồng hỏa diễm mạnh mẽ phóng ra, không gian phát ra từng tiếng rẹt rẹt, những bông tuyết trên thân nháy mắt hòa tan thành hư vô, những người khác cũng nhanh chóng sử dụng thủ đoạn của mình, gạt bỏ bông tuyết trên người.

Khi tuyết trắng biến mất, tầm mắt bọn họ đã khôi phục, bọn họ liền thấy người kia chậm rãi đi tới trước người bọn họ.

- Liệp Nhân, ngươi hiểu ý ta không?

Lão già nói với người mới bước ra, người trung niên gọi là Liệp Nhân kia gật đầu, nhìn mấy người:

- Tuyết Nhi thì không cần nói, bảy người bọn họ, ta phải dò xét một phen, xem ai thích hợp!

- Bắt đầu từ ngươi đi!

Người trung niên chỉ về Bách Lý Hề, mở miệng nói.

Bách Lý Hề đứng dậy, khom người nói:

- Tiền bối có gì phân phó!?

- Đi ra ngoài, dùng tất cả lực lượng của ngươi, tiến hành công kích ta!

Người trung niên nhìn Bách Lý Hề nói. Bách Lý Hề ngớ người, nhưng liền nhanh chóng gật đầu, lấy thực lực của hắn, muốn rung chuyển đối phương thì không thể, có lẽ người trung niên này muốn dò xét bọn họ một phen, xem thử tu vi của bọn họ thế nào, lựa chọn thể nào để chỉ đạo bọn họ tu luyện tốt nhất.

Đây là kỳ ngộ, cần phải nắm chắc.

Chậm rãi đi ra ngoài, Bách Lý Hề đi tới trước mặt người trung niên nói:

- Vãn bối đắc tội!

- Dùng công kích mạnh nhất của ngươi, nếu không mà nói, chịu thiệt chính là ngươi!

Người trung niên mở miệng nói, Bách Lý Hề nghiêm túc gật đầu, đối mặt với cường giả Thiên Vũ cảnh, hắn không cần nương tay, một kích toàn lực cũng không thể rung chuyển được đối phương, chỉ là kiểm nghiệm thực lực của hắn mạnh bao nhiêu mà thôi.

- Tốt!

Bách Lý Hề rút chuôi kiếm sau lưng xuống, kiếm màu bạc, một màu tuyết trắng, mang theo vài phần thê lương lạnh lẽo. Bách Lý Hề am hiểu ý chí kiếm đạo cùng ý chí về tuyết, lại có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng chín, lực công kích cực kỳ cường hãn.

Tâm thần vừa động, kiếm khí liền tàn sát bừa bãi, bông tuyết trên mặt đất cũng cuộn trào, từng bông tuyết theo kiếm hắn mà đi, rét lạnh, thê lương.

- Hai tầng ý chí, kiếm trong tuyết!

Bách Lý Hề vọt tới, một kiếm như tuyết, ánh bạc lóe lên, có sắc bén của kiếm, có nhẹ nhàng cùng rét lạnh của tuyết, trong kiếm mang theo rét lạnh, làm người ta cảm giác bị đông cứng.

- Ý chí kiếm đạo tầng hai, ý chí tuyết tầng ba, không tệ!

Người trung niên gật đầu, vô tận bông tuyết phiêu đãng, trực tiếp phong kín lưỡi kiếm, đông cứng lấy thanh kiếm của Bách Lý Hề. Khi kiếm chém xuống trước mắt người trung niên thì đã bị đông cứng giữa không trung, không thể nhúc nhích, bị tuyết phủ kín.

- Lợi hại!

Mọi người thầm khen, ý chí của Thiên Vũ cảnh, quả nhiên Huyền Vũ cảnh không thể so với, lực lượng ý chí cường đại hơn rất nhiều.

- Tuyết Lý Kiếm cũng giống như hắn, am hiểu ý chí về kiếm cùng tuyết, dường như thích hợp chỉ đạo hắn.

Người trung niên nhìn lão già nói, lão già gật đầu, âm thầm ghi nhớ. Tuyết Lý Kiếm là Thiên Vũ cảnh tầng ba, chỉ đạo Bách Lý Hề, đủ rồi.

Hai mắt mọi người đều sáng ngời, quả nhiên là như thế, thì ra lần này chỉ là dò xét, vì bọn họ lựa chọn thầy chỉ đạo bọn họ, xem ra rất trọng yếu, nếu thực lực mạnh, thầy chỉ đạo của bọn họ tự nhiên cũng sẽ mạnh.

- Ngươi trở lại chỗ cũ đi!

Người trung niên nhìn Bách Lý Hề nói, sau đó lại nhìn Hàn Thu Vũ:

- Ngươi tới!

Hàn Thu Vũ đã chuẩn bị rồi, trực tiếp bước ra.

- Cũng giống như người kia, ngươi dùng công kích mạnh nhất mà công kích ta!

- Được!

Hàn Thu Vũ gật đầu, sau lưng lộ ra Vũ hồn, rõ ràng là hư ảnh một quyển sách. Một màn này làm cho Lâm Phong kinh ngạc không thôi, Thư Vũ hồn có mấy phần tương tự với Thiên Thư trong bóng tối kia, nhưng không huyễn lệ như Thiên Thư của hắn.

Vũ hồn Thiên Thư, hình như lâu rồi không sử dụng, không biết khi hắn bước vào Thiên Vũ cảnh thì có thể mở ra trang sau không.

- Sách!

Hàn Thu Vũ thấp giọng nói, nhất thời, Vũ hồn bay múa, bay tới trước người hắn, lơ lửng hư vô phiêu miễu.

- Trong sách có kiếm!

Hàn Thu Vũ khẽ quát, kiếm từ trong sách hiện ra, trôi nổi tại đó.

- Trong sách có linh!

Hàn Thu Vũ lại nói, một tia sáng khắc lên thân kiếm, kiếm dường như trở nên có linh, phát ra từng tiếng ông ông….

- Trong sách có ý!

Hàn Thu Vũ lại nói, trong kiếm phóng thích ra ý chí cường đại, kiếm khí điên cuồng gào thét.

- Trong sách có Thuật!

Khí tức trên thân Hàn Thu Vũ kịch liệt dao động, tựa như có chút cố sức, kiếm bắt đầu cuộn trào ra quang mang bén nhọn tới cực điểm, dường như muốn đâm thủng cả không khí. Kiếm điên cuồng xoay tròn, giống như có thần thông pháp thuật ở trong đó.

- Sách, bao dung vạn vật, ngôn xuất pháp tùy, giết!

Hàn Thu Vũ hét lớn, thanh kiếm liền hóa thành một chùm sáng, từ trong sách bắn ra ngoài, lập tức liền biến mất, đâm phá không gian, uy lực chấn động.

- Ồ!

Người trung niên hơi sửng sốt, sau đó lại lộ vẻ vui mừng, giơ tay vỗ một chưởng, một luồng lực lượng đáng sợ của tuyết muốn đóng băng thư kiếm, nhưng mà thanh kiếm kia lại đâm rách băng tuyết, tiếp tục giết tới, một kiếm này, là một kiếm ám sát.

- Ngưng lại cho ta!

Người trung niên hét lớn, băng tuyết cuồn cuộn bao lấy thanh kiếm, nhưng kiếm vẫn lao tới trước mặt hắn, kiếm quang xuyên qua băng tuyết, người trung niên mạnh mẽ vỗ một chưởng, một kiếm này mới ngừng lại, rung lên một cái rồi tiêu tán trong hư không.

- Lợi hại!

Người trung niên lộ vẻ mừng rỡ, nói tiếp:

- Tên Thuần Dương kia thích nghiên cứu thần thông pháp thuật, có đủ loại công kích lợi hại, đối với người này, lão ấy nhất định sẽ rất hứng thú!

- Thuần Dương!

Lão già kia hơi kinh ngạc, Thuần Dương là ThiênVũ cảnh tầng sáu, là một lão quái vật tóc trắng xóa, lão ta so với Tuyết Lý Kiếm còn biến thái hơn nhiều, người trung niên này lại đề cử lão ta chỉ đạo cho Hàn Thu Vũ, hiển nhiên là rất coi trọng Hàn Thu Vũ.

Nhưng thủ đoạn của Hàn Thu Vũ cũng quả thật rất lợi hại.

Kế tiếp, Bích Lạc, Hoàng Tuyền công kích, sau đó được người trung niên lựa chọn người chỉ đạo, là Thiên Vũ cảnh tầng hai, một người là Thiên Vũ tầng ba, cũng không thể bằng được Hàn Thu Vũ.

Sau đó đến phiên Hoàng Phủ Long.

Hoàng Phủ Long trực tiếp nhảy ra, trong mắt lộ vẻ hưng phấn, xuất thủ đối với cường giả Thiên Vũ cảnh, rất hưng phấn.

- Ngươi hẳn là biết phải làm gì rồi!

- Ngươi phải cẩn thận đó, Quyền Long Tuyết của ta chưa từng dùng qua đối với ai, ta sợ thương tổn người khác.

Hoàng Phủ Long trực tiếp nói thẳng, mọi người kinh hãi, người này… có phải là kẻ điên hay không.

Lâm Phong cũng rất im lặng với bộ dáng điên điên khùng khủng của Hoàng Phủ Long, từ khi hắn la hét muốn cưới Thiên Trì Tuyết làm vợ, Lâm Phong đã không coi hắn là kẻ bình thường rồi.

- Ngươi có thể tổn thương được ta, vậy thì đó là do ta vô năng!

Trung niên cũng không để ý tới bộ dáng thiếu niên kinh cuồng của Hoàng Phủ Long, người nào không có tuổi trẻ, hắn cũng đã từng coi trời bằng vung.

- Tốt!

Hoàng Phủ Long hít sâu một hơi, mạnh mẽ nuốt xuống, nhất thời, bông tuyết trong trời đất điên cuồng cuốn vào trong miệng hắn, bị hắn nuốt xuống bụng, thiên địa liền biến sắc, bông tuyết cuộn trào không ngừng, cực kỳ đáng sợ.

- Uy năng thật lớn!

Mọi người rất chi là kinh cmn hãi, càng ngày càng hứng thú với Hoàng Phủ Long. Người này điên điên khùng khùng, chiến đấu thì rất nhẹ nhàng, giống như chưa từng xuất ra toàn lực, chẳng lẽ hắn thật sự còn có thần thông năng lực gì hơn người?

Trong lúc nhất thời, mọi người càng thêm hứng thú với Hoàng Phủ Long.