Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 722: Nhập Ma




- Yêu thú to quá!

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm tòa thành bảo kia, che trời lấp đất, bao bọc cả mảnh đất trời này lại, hoàn toàn bao bọc, trong đó, lại có thể dung nạp mấy vạn người, quá đáng sợ.

- Ùng oàng...

Cuồng phong vẫn thổi, những cường giả Thiên Vũ cảnh này đều nhìn chằm chằm vào con yêu thú - chính là thượng cổ yêu thú Côn Bằng - kia.

So ra, thân ảnh nhảy từ trên yêu thú xuống, lại có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

- Hừ, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi.

Đoàn Vô Đạo vốn muốn đánh chết Nguyệt Thanh Sơn, mà lúc này nhìn thấy Lâm Phong, tức thời bước tới, đi về phía hư không.

- Cút...

Đôi mắt Lâm Phong lặng yên mà đầy tức giận, đôi mắt lạnh đến khiến người ta run rẩy, tiếng nói đáng sợ hóa thành kiếm ngân vô cùng vô tận, điên cuồng đâm về phía Đoàn Vô Đạo, khiến thân thể hắn hơi cứng lại, lóe lên trong hư không, lui về một bên.

Lâm Phong căn bản không để ý đến Đoàn Vô Đạo, lúc này trong mắt hắn, chỉ có một thân ảnh mờ ảo.

- Ô...

Tiếng nức nở truyền ra, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt của Tuyết Linh Lung, xuất hiện nước mắt, rồi lại chuyển mình, nàng lại chạy ra xa, dường như không dám nhìn Lâm Phong.

- Mộng Tình!

Lâm Phong gào lớn, mới khiến thân thể Tuyết Linh Lung cứng đờ ở đó, đầu run run quay lại.

- Mộng Tình.

Lâm Phong bước tới bên cạnh Mộng Tình, đưa tay kéo thân thể đang cứng đờ đó.

Thân thể hơn run, Lâm Phong ôm Tuyết Linh Lung trắng như tiên vào trong lòng, Tuyết Linh Lung phát ra những tiếng nức nở, thân thể hơi run, thân ảnh hư ảo của Mộng Tình, hoàn toàn tiêu tán, ánh mắt không hề động đậy nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Lâm Phong cũng nhìn cái bóng mờ ảo kia, run rẩy đưa tay, muốn chạm vào, hắn lại phát hiện không thể chạm được.

- Lâm Phong.

Một đạo giọng nói mờ ảo truyền vào tai Lâm Phong, giọng nói dịu dàng như khiến trái tim Lâm Phong muốn vỡ tung ra, còn có thể nói, Mộng Tình, nàng còn có thể nói.

- Xin lỗi, Lâm Phong, thiếp vẫn luôn lừa chàng, kỳ thực...Thiếp là yêu.

Trong cái bóng mờ ảo, dường như có nước mắt, rồi chầm chậm sụp xuống, cuộn lại trong lòng Lâm Phong, tuy là hư ảo, nhưng nàng vẫn mong muốn nằm ở trong lòng Lâm Phong.

- Ta biết, ta biết lâu rồi.

Giọng nói của Mộng Tình khiến trái tim Lâm Phong như muốn vỡ tan, thông qua những yêu thú khống chế, hắn có thể tận mắt cảm nhận tất cả biến hóa ở nơi này, mà hắn lại bất lực, nhìn Mộng Tình bị cường giả Thụy Vương vây công, nhìn nàng bị đánh trở lại thân thể yêu thú.

Lâm Phong sớm biết Mộng Tình là yêu, sớm đã biết, một nữ tử thánh khiết như tiên tử, làm sao có thể cư ngụ ở sâu trong Hắc Phong Lĩnh, hơn nữa, không có yêu thú nào dám xâm phạm.

Lần bước vào Cửu Long sơn mạch đó, hắn cặp được Miêu Yêu ngàn năm, nghe lời của Miêu Yêu, hắn đã hiểu, Mộng Tình, chính là Thiên yêu hóa hình, nàng muốn hoàn toàn hóa thành người, cho nên, hắn không thể sử dụng năng lực của bản thân, giống như Miêu Yêu lúc đầu, vào thời khắc quan trọng nhất mà sử dụng toàn bộ thực lực thì sẽ hóa hình thất bại.

Nhưng bởi vì hắn, Mộng Tình từng mấy lần sử dụng năng lực vượt qua hạn chế bản thân, chịu đựng đau khổ hàn khí xâm thực.

- Lâm Phong, chàng còn nhớ, thiếp thích nghe chàng kể chuyện giang hồ không, chàng có thể kể lại chuyện bạch hồ cho thiếp nghe được không!

Mộng Tình nghe Lâm Phong nói biết, trong đôi mắt hư ảo lộ ra nét cười, tràn đầy ấm áp và đẹp đẽ, nàng thích nhất là nghe Lâm Phong kể chuyện bạch hồ, thích nhất nghe Lâm Phong hát những bài hát thế giới này không có.

- Ta là một con cáo tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành cô độc, trong biển người mênh mông ai lại hạ cổ yêu, đời đời kiếp kiếp ta đều muốn nhảy múa với chàng, lúc ta yêu chàng chàng chỉ là kẻ đọc sách nghèo hèn, lúc rời khỏi chàng là lúc chàng kim bảng đề danh động phóng hoa chúc, sao có thể cùng ta nhảy múa, ta là chàng...

Tiếng hát trầm thấp được Lâm Phong từ từ ngâm nga, mà thân ảnh mờ ảo trong lòng hắn, càng ngày càng mờ ảo, dường như lúc nào cũng có thể trở thành hư vô.

Nhưng, lúc này thân ảnh khuynh thành lúc nào cũng có thể biến mất, lại mang một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.

Là ai, khiến nàng kết thúc cô độc.

Là ai, khiến lòng lặng như nước của nàng hạnh phúc tung bay.

Là ai, khiến lòng lạnh lùng của nàng dần dần mềm lại.

Là ai, khiến nàng nhỏ giọt lệ đầu tiên, khiến nàng từng yêu từng đau từng khóc từng cười.

Vì ai, nàng nguyện không oán không hối.

Vì ai, nàng nguyện bỏ qua tất cả.

Vì ai, nàng nguyện dốc hết tất cả tài hoa.

Vì ai, nàng ngay cả vạn kiếp bất phục, cũng không hối kiếp này.

Một giọt lệ, theo gò má Lâm Phong chảy xuống, rơi trên thân thể hư ảo, cuối cùng, cái bóng hư ảo của Mộng Tình tan biến, nhưng Lâm Phong vẫn như không phát hiện, vẫn ôm chặt tuyết hồ đang run rẩy, Tuyết Linh Lung.

Nguyệt Mộng Hà đi đến bên người Mộng Tình, vuốt ve làn da trắng như tuyết của Tuyết Linh Lung, khóe mắt rưng rưng.

- Lâm Phong, Mộng Tình nó không giống như những yêu thú khác, nó là tiên trong yêu, Tuyết Linh Lung, vốn có thể là thân người, hơn nữa, nếu không phải kết hôn với con, hiện giờ nó đã thành người chân chính rồi, nhưng nó bằng lòng kết hôn với con, chuyền một luồng hồ tiên nguyên khí cho con, duy trì ngày nó hóa hình, mới có ngày hôm nay.

Nguyệt Mộng Hà từ từ nói, Tuyết Linh Lung ngẩng đầu lên, len lén nhìn Lâm Phong, thân thể run rẩy, nhưng Lâm Phong lại ôm càng chặt.

Mây đen bao bọc bầu trời, từng luồng gió lạnh thổi qua thân thể Lâm Phong, nhưng hắn dường như không cảm giác được, chỉ có trái tim là lạnh giá.

Thân thể Lâm Phong, dần dần nhiễm lên một tầng màu mực, mà màu mực này, càng lúc càng đậm.

Nguyệt Mộng Hà nhìn màu mực đen kia, thân thể nàng không nhịn được hơn run, dần dần, trên người Lâm Phong, càng ngày càng đen, càng ngày càng đen...

- Hả?

Mọi người nghe thấy giọng hát của Lâm Phong, cũng bị phần tình cảm này lay động, nhìn Lâm Phong, khi bọn họ phát hiện thân thể Lâm Phong dần dần đen đi, màu đen nhánh, bất giác trong lòng run rẩy.

Đen, màu đen sâu sắc.

Gió thổi lạnh lẽo thổi qua, quần áo của Lâm Phong hoàn toàn hóa thành màu đen, mái tóc hắn, cũng trở thành màu đen, đen vô cùng, dường như là bị nhuộm vậy.

Trừ màu đen, chính là lạnh, lúc này trên người Lâm Phong, lộ ra một cỗ hàn lãnh chi khí đáng sợ.

- Đây là...màu của ma!

Ánh mắt mọi người cứng đờ, màu đen trên người Lâm Phong, rõ ràng là thuộc về ma đạo.

Tuyết Linh Lung đang cuộn trong lòng Lâm Phong, dường như cảm nhận được gì đó, thân thể hơi run rẩy, phát ra một tiếng nức nở, ngẩng đầu, đôi mắt linh động đẹp đẽ nhìn Lâm Phong, cái đầu trắng tinh nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhìn đôi mắt kia, Lâm Phong dường như nhìn thấy Mộng Tình, trong ánh mắt hắn, toàn bộ đều dịu dàng như nước.

Nhẹ nhàng vỗ về bộ lông trắng tuyết, trong mắt Lâm Phong mặc dù có nụ cười, nhưng màu đen kia, vẫn nhuộm kín toàn thân hắn, khiến lòng người run rẩy, toàn thân đều là màu đen, màu đen của ma.

Lãnh ý khủng bố dần lan tràn, chỉ có trong lòng hắn vẫn ấm áp như thế, chỉ có ánh mắt nhìn Tuyết Linh Lung của hắn vẫn còn nét cười.

- Đi giết hắn.

Trong hư không, cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc lạnh lùng hét lên, tức thời, Đoàn Vô Đạo bước tới, đến trên đầu Lâm Phong, trên người phát ra khí tức cường đại.

- Lâm Phong, lần này, ngươi sẽ chết trong tay ta.

Đoàn Vô Đạo lạnh lùng nói, mà Lâm Phong giống như không nghe thấy hắn nói, ánh mắt vẫn nhìn hồ yêu trong lòng.

- Nàng vì ta, nguyện hóa hình thành yêu, cho dù vạn kiếp bất phục, kiếp này không hối.

- Ta vì nàng, cũng nguyện đọa lạc thành ma, cho dù đồ diệt chư thiên, coi vạn vật như chó rơm.

Lâm Phong nói ra từng chữ, một cỗ ma đạo khí tức xông thẳng lên trời, khiến mọi người run rẩy.

Màu đen, đen hoàn toàn, thân thể Lâm Phong, hóa thành thân ma đạo, hóa thân Ma tôn, biến thành ma bào đen, mưa gió nổi lên.

- Mẫu thân, chăm sóc Mộng Tình cẩn thận.

Lâm Phong đưa Tuyết Linh Lung trong lòng cho Nguyệt Mộng Hà, nhìn Lâm Phong lúc này, nàng cảm thấy xa lạ đến vậy, đây đúng là đứa con thanh tú mà cười sáng lạng sao? Vì sao lúc này khí tức trên người hắn, lại lạnh như thế, lạnh đến tận linh hồn người ta.

- Tiểu Phong.

Thì thầm lẩm bẩm, Nguyệt Mộng Hà đưa tay ra, ôm lấy Tuyết Linh Lung vào lòng, Tuyết Linh Lung hơi trốn tránh, ánh mắt đẹp đẽ nhìn Lâm Phong, có mấy phần không muốn.

Nhìn Mộng Tình được Nguyệt Mộng Hà ôm lấy, Lâm Phong lộ ra một nụ cười cuối cùng, rồi sau đó, ngẩng đầu, trong ánh mắt, một đạo ma quang đáng sợ xuyên thẳng lên trời, mà đôi mắt ma đạo nhìn chằm chằm vào Đoàn Vô Đạo, khiến thân thể Đoàn Vô Đạo run rẩy, run rẩy đến từ linh hồn.