Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 704: Tụ Thú




Trong một thư phòng nằm giữa hoàng cung nước Tuyết Nguyệt, trên đại điện có mấy bóng người đang ngồi, ở chỗ này dường như là họ đang thương thảo một việc gì.

Bên trong những người này, người cầm đầu trên đầu đội vương miện màu vàng, như thể là vương giả cao cao tại thượng, nhưng mà người này lại không phải là Quân Vương mà đám người đã được nhìn thấy lần trước.

Không phải là Quân Vương, vậy mà có thể ở chính giữa hoàng cung đội vương miện Quân Vương trên đầu thì có thể nói là đại nghịch bất đạo, coi trời bằng vung.

Nhưng ở chỗ thư phòng này, nơi phía ngoài cung điện căn bản cũng không có một người thủ hộ nào, nơi này vô cùng an tĩnh, thậm chí không có một người nào dám đặt chân lên nơi này, giống như thể đây là một cấm địa. Dường như cũng cùng một ý nghĩa như thế, căn bản cũng không có người nào dám quản người đội vương miện trên đỉnh đầu này, cũng không ai dám ước thúc hắn.

Mà những người khác đang ngồi ở trong thư phòng này, cả đám đều có vẻ hơn người, hiển nhiên bọn họ đều là hạng người phi phàm. Nếu mà Lôi Mãng ở trong này, nhất định hắn sẽ biết rất rõ ràng những người này, ở đây có cả tộc trưởng gia tộc Thái Thúc, Thái Thúc Không, cũng ở trong này còn có sư tôn của Vũ Mặc, bọn họ đều là những Thiên Vũ cảnh hùng mạnh.

Có thể cùng đứng cùng ngồi với cường giả Thiên Vũ cảnh, đương nhiên cũng phải là cường giả Thiên Vũ.

Người đang mang trên đầu vương miện đương nhiên là thực lực Thiên Vũ cảnh, mà ở nước Tuyết Nguyệt cường giả Thiên Vũ cảnh thì hình như chưa có nghe nói qua. Nếu nói là ở trong hoàng cung, người có địa vị cực cao mà có thực lực Thiên Vũ cảnh thì chỉ có thể có một người. Đó là một người dám mang vương miện Quân Vương, không coi Quân Vương ra gì, đó là người đứng đầu tứ đại thiên tài ngày xưa ở nước Tuyết Nguyệt, Đoạn Nhân Hoàng.

Giờ phút này, Đoạn Nhân Hoàng cùng với Thái Thúc Không, lại còn có tôn sư của Vũ Mặc, đang cùng ở một chỗ thương thảo công việc.

- Nhân Hoàng bệ hạ, Hắc Sa cầu kiến.

Lúc này bên ngoài đại điện truyền vào một giọng nói, Hắc Sa đó là một trong tứ đại thống lĩnh của Tuyết Long vệ, người tuyệt đối trung thành với điện hạ Nhân Hoàng.

Nước Tuyết Nguyệt có Quân Vương, Đoạn Nhân Hoàng tuy không làm vua nhưng vẫn xưng vương, mọi người vẫn tôn xưng hắn là điện hạ.

Chỉ có người nắm trong tay thực lực mạnh mẽ mới có thể có được quyền uy tuyệt đối trong lời nói, Đoạn Nhân Hoàng không thể nghi ngờ là người nắm trong tay thực lực mạnh mẽ kia, hắn mới là Vua thực sự của nước Tuyết Nguyệt

- Vào đi.

Từ trong miệng Đoạn Nhân Hoàng thốt ra một giọng nói, sau một lát Hắc Sa tiến vào trong thư phòng đến trước mặt Đoạn Nhân Hoàng, Hắc Sa cúi người thật thấp không dám nhìn thằng vào Đoạn Nhân Hoàng, cất tiếng nói:

- Điện hạ.

- Có chuyện gì?

Đoạn Nhân Hoàng lãnh đạm hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ rất uy nghiêm.

Hắc Sa ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua các bóng dáng đang ngồi trong thư phòng, hơi có chút chần chừ.

- Cứ nói, đừng ngại.

Đoạn Nhân Hoàng nhìn ra ý tứ của Hắc Sa, không ngại nói.

- Vâng, thưa bệ hạ.

Hắc Sa gật gật đầu nói:

- Thưa Nhân Hoàng điện hạ, thái tử Đoàn Vô Đạo đang trên đường trở về.

- Ừ, sau khi Đoàn Vô Đạo trở về, nói với hắn hãy trực tiếp đến đây gặp ta.

Đoạn Nhân Hoàng thản nhiên gật đầu nói.

Tuy nhiên Hắc Sa vẫn không chịu đi, vẫn đứng bất động ở đó khiến cho đôi mắt Đoạn Nhân Hoàng chợt lóe lên hỏi:

- Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần né tránh.

- Nhân Hoàng điện hạ, hộ tống thái tử Đoàn Vô Đạo trở về đây còn có cường giả của Ngọc Thiên hoàng tộc.

Đầu Hắc Sa lại cúi đầu thật thấp, cất tiếng nói, khiến cho đôi mắt Đoạn Nhân Hoàng hơi chậm lại.

Đồng thời, trong đôi mắt Thái Thúc Không và sư tôn Vũ Mặc cũng hiện lên những cạnh sắc, cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc giá lâm nước Tuyết Nguyệt.

Đoạn Nhân Hoàng phất ống tay áo, thân thể trực tiếp đứng lên, hắn lập tức bước chân ra, nói:

- Cùng ta đi nghênh đón cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc.

Tất cả đám người Thái Thúc Không và sư tôn Vũ Mặc đều đứng cả lên, Đoạn Nhân Hoàng người này nhưng thật ra hắn rất quyết đoán, nghĩ thấy được thì cứ làm. Cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc là một thế lực lớn đáng sợ, đích xác cần phải đích thân đón chào, chỉ cần Ngọc Thiên hoàng tộc động thủ thì có thể hủy diệt hết toàn bộ nước Tuyết Nguyệt này.

Ở trong Cửu Long sơn mạch, hai tay Thạch Viên liến tục đấm vào ngực, nó điên cuồng rống giận, nhưng nét mặt Lâm Phong không có một chút thay đổi nào, một lúc sau hắn lớn tiếng quát:

- Đủ rồi!

Sóng âm khủng bố dường như hóa thành một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trên người Thạch Viên, mà đồng thời lại còn truyền rất xa ra bên ngoài, giọng nói này giống như là muốn đâm rách hư không.

Tiếng rống giận của Thạch Viên cuối cùng cũng dừng lại, chỉ có dư âm là còn quanh quẩn trên không trung, ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thạch Viên, nói:

- Hãy thần phục ta.

- Gầm.

Thạch Viên há cái miệng khổng lồ ra, tiếng huýt gió trầm thấp từ trong miệng Thạch Viên phun ra, lập tức tiếng vang ầm ầm chấn động mặt đất, Thạch Viên từng bước bước ra rồi hướng về phía Lâm Phong chạy đến, hai tay nó dường như chuẩn bị xé rách Lâm Phong.

- Không thần phục, hãy cho ta nhìn xem ngươi phòng ngự kiên cố như thế nào.

Lâm Phong thản nhiên cất tiếng nói, tiếng nói của hắn vừa dứt, kiếm khí vô tận ngưng tụ mà hóa thành một thanh kiếm lớn trong tay hắn

Giọng vẫn ầm ầm như trước, phảng phất giống như Linh Thần to lớn đạp về hướng chính mình, nhưng đôi mắt của Lâm Phong vẫn thản nhiên như vậy, nương theo một luồng kiếm khí đáng sợ phóng vọt lên không, kiếm khí phóng xuất ra, kiếm trong tay hắn cũng được huy động ra.

Răng rắc.

Một tiếng nứt vỡ truyền ra, tiếng ầm ầm thật lớn kia im bặt. Thân thể cao lớn của Thạch Viên ngơ ngẩn ngay tại chỗ, cái đầu to lớn của nó hơi cúi xuống, nó nhìn xuống bụng của mình, ở nơi đó, cái vùng ngực kiên cố cứng rắn vô cùng đã bị một đạo kiếm quang xẹt qua, chảy ra một vết máu mờ mờ.

Lâm Phong hơi có chút kinh hãi lực phòng ngự của Thạch Viên, nó đã có thể ngăn cản được công kích của cường giả Huyền Vũ cảnh tầng tám. Hắn đã sử dụng lực lượng của tầng bày Huyền Vũ cảnh, hơn nữa còn có ý chí kiếm đạo nhất trọng, vậy mà khó khăn lắm mới phá vỡ phòng ngự của nó, quả thật rất biến thái. Đương nhiên là nếu nó không biến thái như vậy, chỉ sợ một kiếm này của Lâm Phong đã giết chết nó rồi.

- Đây vẫn chưa phải là thực lực thật sự của ta, ngươi chỉ có cách thần phục ta, nếu không thì chỉ có con đường chết.

Lâm Phong lạnh lùng cất tiếng nói, đồng thời Thương Long rống giận, tiếng động truyền ra ở phía sau hắn, Cửu Long Thiên Phệ Vũ hồn xoáy lốc lên, khiến cho đôi mắt cực đại của Thạch Viên lộ ra thần sắc khiếp sợ.

Vũ hồn của tên loài người này là Cửu Long Thiên Phệ thú.

- Ta vốn có thể trực tiếp bức bách ngươi thần phục, vừa rồi chỉ là vì để cho ngươi cam tâm tình nguyện.

Lại một giọng nói lạnh lùng nữa thốt ra, gương mặt Vu Yêu liền di động về phương hướng phía trước, sau đó nó lập tức khuếch trương thành một cái mặt khổng lồ nhìn chằm chằm vào Thạch Viên, Thạch Viên cảm thấy đôi mắt cứng đờ, như thể nào cũng không thể di động được nữa.

Không có gì bất ngờ, Lâm Phong đã thu phục Thạch Viên đúng như lời hắn đã nói. Hắn vốn là có thể làm cho Thạch Viên không thể không thần phục, nhưng vì muốn để cho Thạch Viên từ sâu trong nội tâm phải sợ hãi hắn, tôn sùng hắn, nên hắn mới có một kiếm đánh tan phòng ngự kiên cố của Thạch Viên.

Đối phó với yêu thú, có thực lực hùng mạnh mà hống hách, không thể nghi ngờ là có sức thuyết phục nhất.

- Ngươi hãy đi trước tới mảnh đất bên cạnh Cửu Long sơn mạch chờ ta, ta còn muốn thu phục thêm một ít yêu thú nữa.

Lâm Phong căn dặn Thạch Viên một tiếng, lập tức thân thể hắn lại một lần nữa hướng vào chỗ sâu trong dãy núi mà đi, không hề sợ hãi.

Giọng ầm ầm truyền ra, Thạch Viên theo mệnh lệnh của Lâm Phong đi tới mảnh đất bên cạnh dãy núi. Phàm là bất cứ ai, hễ gặp Thạch Viên thì đều một đám sợ tới mức hồn phách tán loạn, điên rồi, yêu thú khủng bố như vậy không ngờ bây giờ lại ra bên ngoài Cửu Long sơn mạch, hơn nữa lại còn đi đến mảnh đất bên cạnh sơn mạch, chẳng lẽ đó là lại sắp phát sinh thú triểu khủng bố sao?

Nhưng mà, ngoại trừ yêu thú Thạch Viên này thì các yêu thú khác cũng không có nổi điên như vậy.

Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, đám người lưu lại bên ngoài Cửu Long sơn mạch, cũng không bao lâu sau bọn họ liền thực sự bị chấn động lên rồi.

Liệt Địa Hổ, Thanh Dực Vân Báo, Thiên Tình Yêu Xà, Bát Đế Cuồng Ngưu…

Điên rồi lúc này thật sự là điên rồi, toàn bộ đều là những yêu thú đáng sợ, yếu nhất thì cũng là yêu thú cấp năm. Giờ phút này, đám yêu thú đáng sợ đó không ngờ đều hướng tới bên ngoài Cửu Long sơn mạch mà chạy đến, những kẻ mạo hiểm ở bên trong sơn mạch sợ hãi đến chỉ thiều chút nữa thì vỡ cả mật, cả đám cả kinh trốn đi đến rắm cũng không dám đánh, nếu chỉ ngẫu nhiên cái đám yêu thú này quăng một ánh mắt về phía vị trí mà bọn họ đang trốn tránh, thì cũng khiến cho bọn họ sợ tới mức cả người đều ướt đẫm.

- Thú triều sao?

Trong lòng những người mạo hiểm xuất hiện một giọng nói, hơn nữa số lượng yêu thú đáng sợ này vẫn còn đang gia tăng, có yêu thú bay trên trời, lại cũng có yêu thú đi trên mặt đất, nhưng không thể nghi ngờ, những yêu thú này đều vô cùng cường đại.

Toàn bộ những tiểu yêu bên ngoài Cửu Long sơn mạch đều điên cuồng chạy trốn, tránh đi rất xa khỏi nơi này, yêu khí ở đây quá hùng mạnh, mặc dù cách xa nhau hàng trăm dặm, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được yêu khí khủng bố này, làm sao còn dám tới gần bên cạnh nơi này.

Điều càng làm cho đám người rung động chính là, những yêu thú này đều tụ tập cùng lại một chỗ với nhau, không hề có cắn xé lẫn nhau, mà là rất an tĩnh sống chung ở cùng một chỗ.

Đúng lúc này, phía trên hư không có một tiếng thét truyền ra, rất nhiều người đang trốn tránh ngẩng đầu lên, lập tức bọn họ đều nhìn thấy một bóng người cưỡi trên một mãnh thú toàn thân màu đỏ màu đỏ giá lâm, trực tiếp hạ xuống nơi quần yêu hùng mạnh đang tụ tập.

Cảnh tượng này khiến cho những người đang ẩn núp trong bóng tối, cả người kích kiệt run rẩy chẳng lẽ…

Bọn họ đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, nhưng loại khả năng này thạt sự rất rung động.

Dáng vẻ mãnh thú đỏ thẫm kia hình như là mãnh thú Cùng Kỳ, như vậy bóng dáng người thanh niên ngồi trên lưng yêu thú kia hắn là Lâm Phong.