Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 813






Có người làm phản.

Rốt cuộc người này là ai mà lại dám to gan như vậy?
Ngoài Dương Trấn Nam cùng với kẻ gây ra đang chiến đấu ở phía trước hoàng cung ra, bên ngoài Vương thành đã có một nhánh quân đội gồm mười vạn quân đang bao quanh, vây Vương thành chặt chẽ tới mức một con kiến cũng không thể chui lọt.

Nhánh quân này xuất hiện từ lúc nào, đến vì nhận được mệnh lệnh của ai chứ?
Đây không phải là người ngựa của quân Trấn Man mà là một đội ngũ biên cương khác, bọn họ thuộc thế lực của một vị phiên vương.

Tên của vị phiên vương này là Ngô Tam Hào, ông là một vị vương tước khác họ.

Đại Hạ phân chia ra tước vị khác nhau: Vương, Hầu, Bá, Tử, Nam.


Vương tước được xếp đứng đầu.

Thông thường, những người có thể trở thành Vương tước sẽ là hoàng thúc chảy trong mình huyết mạch hoàng gia, hoặc đại thần từng lập được công lao to lớn vĩ đại thì mới có cơ hội đạt được tước vị tôn quý này.

Trong lịch sử của Đại Hạ, những đại thần có thể trở thành Vương gia khác họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Ngô Tam Hào có thể trở thành Vương khác họ cũng đủ để thấy ông ta sở hữu công lao hiển hách phi thường đến nhường nào.

Ngô Tam Hào trấn thủ phương Bắc, nắm trong tay 30 vạn quân, binh lực nhiều hơn thống lĩnh quân Trấn Man rất nhiều.

Ông ta với Tiên đế là bạn đồng cam cộng khổ, từng chịu mười tám nhát đao để cứu lão Tiên đế mà không chết, từ đó được phong là Vương gia khác họ, thậm chí còn sở hữu kim bài miễn tử.

Ông ta có quyền cao chức trọng, cho dù là đương kim Hoàng thượng gặp thì cũng phải kính trọng ba phần.

Ngô Tam Hào đang cưỡi trên một con ngựa mặt quỷ, dáng vẻ ông ta trông có vẻ chỉ mới khoảng năm mươi tuổi, nhưng thực tế đã hơn bảy mươi tuổi rồi, dáng người cường tráng dũng mãnh, trên người mặc một bộ giáp nặng, bên hông buộc đầu một con sư tử, chân mang ủng lửa, một tầng huyền khí mỏng quanh quẩn trên người, dông tố đều không thể làm ướt thân ông ta.

Xung quanh ông ta có tám đại chiến tướng vây quanh.

Tám đại chiến tướng này đều là vương giả cảnh giới Địa Hải, đã trải qua hàng trăm trận chiến, sát khí dày đặc.

Ánh mắt Ngô Tam Hào nhìn bức tường thành Vương thành uy nghiêm, ông ta lẩm bẩm: “Lão Hoàng thượng, người đi sớm, không nhìn thấy hai người con trai của mình đấu đá lẫn nhau.

Lúc người còn sống, thần có nói Phúc Thiên không có tầm nhìn xa, làm việc thiếu khí phách, cũng không phải là người phù hợp với ngôi Thiên tử, nhưng người nói hắn là trưởng tử, từ cổ chí kim, chưa từng có chuyện phế trưởng lập ấu nên vẫn theo lệ cũ đem hoàng vị truyền cho Phúc Thiên.

Mấy năm gần đây, những việc mà Phúc Thiên làm nhìn bề ngoài thì không vấn đề gì nhưng thực chất đây vẫn là kết quả của việc người đã giữ lại các lão thần phụ tá bên cạnh hắn, nếu như không có các lão thần này, hắn đã khiến Đại Hạ trở nên tối tăm rối loạn, nay Phúc An muốn đoạt hoàng vị, thần ủng hộ hắn.


Phúc An có khí phách kiêu hùng, biết co biết duỗi, là người có thể làm nên chuyện lớn, điều đáng tiếc duy nhất chính là quá coi trọng sự tư lợi, vậy thì tạm thời phải xem hắn có thể thành công hay không: Nếu như thành công, hắn có thể đưa Đại Hạ lên tới một tầm cao mới, nếu như không thể thành công thì khiến hắn biến mất triệt để, để Phúc Thiên tiếp tục đảm đương tiếp, Phúc Thiên sớm đã có ý tước bỏ tước vị của phiên vương, lần này thần liền sẽ cho hắn cơ hội này, có thể tước sạch binh quyền của lão thần hay không, vậy thì phải xem cục diện ngày hôm nay vậy”.

Ánh mắt Ngô Tam Hào tràn ngập vẻ hoài niệm, vị Vương khác họ này đã tiết lộ rốt cuộc ai muốn tạo phản rồi.

Phúc An Vương muốn làm Hoàng thượng.

Ngô Tam Hào đóng quân ở đây chính là để ngăn chặn đội quân khác quay lại ứng cứu, ông ta đã chặt đứt đường cứu viện cuối cùng của hoàng thất và cũng đã chặt đứt cơ hội trốn thoát của hoàng thất.

Tất cả mọi chuyện đều để cho bọn họ giải quyết ở trong Vương thành, bất kể là ai thắng ai thua thì phải đợi đến sáng mai mới biết được.

Trong Vương thành có một số lượng lớn cao thủ đang xông về phía Tử Cấm Thành.

Người dẫn đầu chính là Phúc An Vương, ông ta đã thay đổi dáng vẻ bình thường, giờ khoác lên mình một bộ chiến giáp uy phong lẫm liệt cùng chiếc áo choàng Kim Long, trên mặt toát ra vẻ kiên định thầm nói: “Sau khi đêm nay qua đi, nơi này sẽ trở thành thiên hạ của bổn vương!”
Ai có thể ngờ rằng Phúc An Vương trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, không tham dự triều chính, lại bất ngờ nổi loạn vào lúc này chứ.

Đêm này, từng trận sấm không ngừng vang lên trong Vương thành, mưa rơi như trút nước.

Ở một hướng khác, hai người Khỉ Gầy và Quách Hiệp Phi cùng nhau chiến đấu chống lại bảy vị vương giả.

Lực chiến đấu của Khỉ Gầy càng ngày càng mạnh, hắn ta sở hữu Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thể dễ dàng nhìn thấu sơ hở trong mọi đòn tấn công, đoạn côn quét ngang qua một cách thô bạo.

Phù phù!
Có vương giả bị đánh đến nôn ra máu, còn có người bị đánh đến văng cả óc.


Khỉ Gầy sở hữu lực chiến đấu ngang với vương giả cấp cao, một khi hắn ta thúc giục sức mạnh huyết mạch thì còn có thể sánh bằng lực chiến đấu của vương giả đỉnh cấp nữa.

Khỉ Gầy đã có thành tựu, đuổi sát Dương Ân, hắn ta đã trở thành vương giả trẻ nhất, mạnh nhất của Đại Hạ.

Quách Hiệp Phi hành tẩu giang hồ nhiều năm, y trừ bạo giúp kẻ yếu, tấm lòng hiệp nghĩa, một luồng chính khí cuồn cuộn xuất ra, kiếm thế liên miên không dứt xông về phía kẻ địch khiến cho quân lính tan rã.

Bảy vị vương giả rất nhanh biến thành ba, bốn vị vương giả đã đi đời nhà mà vào tay Khỉ Gầy và Quách Hiệp Phi.

Bảy vị vương giả này chưa từng nghĩ rằng bọn họ sẽ gặp phải vương giả mạnh như vậy, mọi thứ đều đã tính toán sai rồi.

Ngoài ra, ba vị vương giả còn lại biết bản thân không địch lại được Khỉ Gầy và Quách Hiệp Phi nên đã tách ra tháo chạy rồi.

“Xem ra tình thế rất nghiêm trọng, buộc phải đưa ra biện pháp ứng biến mới được”, Quách Hiệp Phi tự nhủ.

“Thúc thúc đã tiến vào Hoàng cung, bên đó nhất định có nguy hiểm lớn, ta xông vào đó”, Khỉ Gầy đáp xong một tiếng, liền xông thẳng về phía hoàng cung.

Quách Hiệp Phi quay đầu lại nói với mười kị binh còn lại: “Các ngươi về trước đi, mấy chuyện như này thì các ngươi cũng không giúp được gì nhiều”.

Mười mấy kỵ binh kia không nghe lời nói của Quách Hiệp Phi, mà cưỡi chiến mã lao về phía hoàng cung..