Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 69






Lúc đầu, Mạnh Hà Lương còn muốn dựa vào sức mạnh của tám Ưng Kị để chiến đấu với đối phương, nhưng bây giờ đã hoàn toàn mất hết dũng khí đó.
Ưng Vương bây giờ của Phi Ưng Kị bọn họ được gọi là “Tiểu Ưng Vương” còn là đồ đệ của Bạch Mi Ưng Vương.
“Phó ngục Liệt, đây là chuyện xảy ra trong ngục của các ngươi.

Chuyện làm sao để hiếu kính vị đại nhân này do ngươi phụ trách, Phi Ưng Kị chúng ta không dám lạm quyền!”, Mạnh Hà Lương vội vàng quay đầu nhìn Liệt Phong nói.
Liệt Phong thật sự rất muốn chết, lão ta còn đang muốn trở thành trưởng ngục mà bây giờ còn chưa thực hiện được thì đã chọc vào một sát tinh thì còn sống yên ổn được sao?
“Đại nhân, hay là chúng ta chuyển tới biệt viện.

Ta sẽ chuẩn bị rượu và thức ăn ngon cho ngài, còn có cả linh dược, tin rằng sẽ giúp thân để của đại nhân khôi phục nhanh hơn một chút”, Liệt Phong bình tĩnh lại, tỏ ra vẻ lấy lòng.

“Được, ta cũng không làm khó các ngươi”, Vương Cửu Trọng không chút do dự đồng ý.
Bây giờ, thứ hắn ta đang thiếu nhất là những đồ trị thương và tẩm bổ, có thể mượn lực của Liệt Phong lấy được một ít đồ tốt, giúp cho mình nhanh chóng phục hồi, cũng chính là nguyên nhân hắn ta phá vỡ thạch thất.
Hắn ta chưa từng muốn ở mãi cái chỗ gà không thèm ỉa này với Dương Ân mà từ từ phục hồi.
Vương Cửu Trọng và Liệt Phong cùng nhau rời đi.

Từ đầu tới cuối, hắn ta chưa từng liếc Dương Ân một cái, dường như đã không còn biết đến sự tồn tại của hắn.
Vẻ mặt Dương Ân vẫn luôn treo nụ cười tươi rồi đưa mắt tiễn Vương Cửu Trọng rời đi, trong lòng cũng không hề chán nản.

Hắn còn mong Vương Cửu Trọng mau mau cút đi chứ không muốn bên người lúc nào cũng có một quả bom nổ chậm, lúc nào cũng có thể phát nổ đoạt mệnh bọn họ.
Đương nhiên, Mạnh Hà Lương cũng đi theo mấy người Liệt Phong rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, ông ta vẫn không quên liếc nhìn Dương Ân một cái, mà Dương Ân dường như cũng nhận ra ánh nhìn của Mạnh Hà Lương nên cũng nhìn lại nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Khi tất cả mọi người đều đã đi rồi, Khỉ Gầy thở phào nhìn Dương Ân nói: “Đại ca, đó chính là Vương giả đã đột phá cảnh giới Nhân Tướng sao? Ép ta không thở nổi!”
“Đúng vậy, đây chính là khí khái của Vương giả, hơn nữa Vương giả đang bị thương nặng mà đã khiến chúng ta không thở được rồi.

Nếu hắn ta hoàn toàn phục hồi thì chỉ sợ hắn ta mà tức giận thì tất cả đều chết!”, Dương Ân cảm khái nói, sau đó hắn làm một động tác giơ một nắm đấm thắng lợi lên trời rồi nói: “Hắn ta đã già rồi, tương lai sẽ là thiên hạ của chúng ta!”
Hai mắt Khỉ Gầy phát sáng: “Đúng vậy, tương lai là của chúng ta!”
Đáng tiếc, bốn phía đều là xác chết, không có người nào, nếu không nhất định là sẽ mắng bọn họ thần kinh, thân là hai tên ngục nô thấp hèn mà dám cuồng ngôn, thật là câu chuyện cười vỡ bụng.
Nhưng vẫn còn một người tin vào câu chuyện cười này, đó là một thiếu nữ đang ôm con chó nhỏ màu đen!


Dưới lời kêu gọi của Khỉ Gầy, rất nhiều ngục nô lại xây một thạch thất mới.
Theo ý của Dương Ân là xây ba thạch thất, hắn tin rằng theo tình hình hiện tại sẽ không có ai dám nói ra nói vào điều gì, coi như là mượn chút uy thế của Vương Cửu Trọng.
Khỉ Gầy nói nằm trong hang của mình vẫn thoải mái hơn, không muốn ở trong thạch thất nhưng thực ra là hắn ta không có cái gan này.
Còn Tiểu Man thì càng là không dám.

Cô ta muốn canh ở trước thạch thất của thiếu gia hơn, có thể thường xuyên nhìn thấy thiếu gia thì đã mãn nguyện rồi.
Nếu xây một thạch thất khác cho cô ta ở đó thì không phải là bị chia cắt với thiếu gia, lại còn ít thời gian để ngắm thiếu gia hay sao?
Dương Ân thấy bọn họ kiên quyết như thế thì cũng không ép buộc.

Hắn ngồi trong thạch thất mới xây, tính toán tiếp theo nên đi còn đường nào.
Trước mắt, hắn có thể mượn uy thế của Vạn Lam Hinh, còn có thể mượn uy thế của Vương Cửu Trọng.

Đáng tiếc những thế này đều là ngoại lực, không phải dựa vào sức mạnh của chính mình, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho ngày tháng ở trong ngục dễ thở hơn một chút.

Còn muốn thật sự thoát khỏi thân phận ngục nô thì phải dựa vào sức mạnh của chính mình.
Dương Ân không ngồi thiền mà luyện một bộ chưởng pháp.
Bộ chưởng pháp này gọi là “Ba Văn Toàn Liệt Chưởng”, là một môn đạt tới tướng kỹ hạ đẳng, bắt buộc phải đạt với cảnh giới chiến sĩ mới tu luyện được.
Lúc đầu, trước khi Dương Ân đột phá tới cảnh giới chiến sĩ, thì đã ghi nhớ môn chưởng pháp này trong kho võ kỹ của nhà mình.

Chưởng pháp này tổng cộng có 36 biến hoá, một khi tu luyện đại thành thì có thể đánh ra một cỗ uy thế cực mạnh như sóng biển chấn động.
Bây giờ, Dương Ân đã đột phá cảnh giới chiến sĩ trung cấp, thì vừa đúng lúc luyện môn chưởng pháp này.
Dương Ân dựa vào khẩu quyết, lặp đi lặp lại các tư thế chưởng ấn, làm quen với chưởng pháp cơ bản, thành thục tiết tấu của chưởng pháp mới có để tập trung sức mạnh đánh ra một đòn tấn công kinh ngạc.
Theo lẽ thường, kỹ thuật chiến càng cao thì càng khó luyện.

Quyển “Ba Văn Toàn Liệt Chưởng” này đã đạt tới cấp tướng, độ khó tu luyện đương nhiên là khá cao.

Nhưng Dương Ân chỉ tu luyện một giờ mà đã thành thạo nguyên lý cơ bản của chưởng pháp.
Khả năng lĩnh ngộ này thật sự mạnh mẽ khác thường.
“Môn này là kỹ thuật chiến liên quan đến thuỷ huyền khí, thử kết hợp với tấn Long Quy trấn thuỷ xem nào!”, Dương Ân yên tĩnh suy nghĩ một lát, thì đứng tấn Long Quy trấn thuỷ rồi đánh ra chưởng pháp.
Đột nhiên, huyệt khí dưới huyệt Dũng Tuyền dâng trào, từ kinh mạch thần kỳ dâng trào tới huyệt vị ở hai tay, khiến huyệt vị ở hai lòng bàn tay được xuyên suốt, hình thành xoáy khí, một đòn đã đánh ra chưởng ấn màu xanh lam.
Bùm!
Dương Ân nhìn đá trên mặt đá trong thạch thất bị đánh ra hình bàn tay có thể nhìn thấy rõ ràng thì bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cũng đúng vào lúc này có một bóng người rơi xuống trước thạch thất của hắn, sau đó vang lên một giọng nói: “Thực lực tiềm tàng của cháu quả thật rất thâm sâu, ta còn cho rằng đan điền của cháu đã bị phế như những gì bên ngoài kia nói đấy”..