Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 663






Lúc trước, Dương Ân không tính là chán ghét Tô gia, chỉ có thể coi như là không vừa mắt nhau thôi.

Lấy hai người con trai của hai vị trước mặt đây làm ví dụ, chính là tự cho mình là anh họ của hắn, coi hắn như tiểu đệ, đi khắp nơi khoe khoang, sợ người khác không biết bọn họ có một người biểu đệ mang thân phận là Tử Tước rồi lại đem hắn ra làm lá chắn, có một lần hại hắn bị người ta đánh cho một trận đau điếng, ấn tượng của hắn đối với người anh họ này không được tốt, đối với người mợ này thì lại càng không được tốt.

Lúc trước, hắn cảm thấy người mợ này của mình giống như nhà giàu mới nổi, nói chuyện cũng khá là buồn nôn, tâng hai huynh đệ hắn đến tận trời xanh, không phải người bình thường chốn nhân gian nữa rồi.

Nhưng, sau khi nhà hắn xảy ra chuyện, người nói xấu bọn họ sau lưng, nói ra những lời khó nghe nhất lại chính là bà ta, như hận không thể chém vài nhát đao lên người Dương Ân, để phủi sạch mọi quan hệ.

Dương Ân nhớ rõ trước khi bản thân bị áp giải đến sơn ngục, trên mặt hắn bị ném không ít trứng thối, trong đó có mấy quả chính là do người mợ kia của hắn ném đến.


Lúc đó, hắn tình cờ nhìn thấy rõ ràng, loại người như vậy thì bảo hắn đối đãi như người thân thích kiểu gì đây?
Đối với người cậu cả Tô Hậu Nhiên này, Dương Ân cũng chẳng có thiện cảm gì để nói, lão ta đối với mẫu thân hắn thì vẫn tính là vui vẻ niềm nở, nhưng vì quyền lợi, lợi ích của bản thân nhiều hơn, rất nhiều lần lão ta tới cầu xin mẫu thân để bà ấy giúp hắn nhờ vả phụ thân hắn lôi kéo, móc nối chuyện làm ăn giúp nhà họ Tô.

Phụ thân hắn là Bá tước cao quý, sao có thể tùy tiện giúp người khác đi lôi kéo chuyện làm ăn được chứ, cho dù là thân thích ruột thịt của nhà mình cũng vậy, không ít lần đã khiến cho phụ thân hắn cảm thấy khó xử.

Tuy Dương Ân còn ít tuổi nhưng hắn sớm đã nhìn rõ mọi chuyện, nhà họ Tô lần này tới là vì chuyện gì, hắn không cần nghĩ cũng biết.

Dương Ân nhìn Tô Hậu Nhiên, lạnh lùng hỏi: “Mấy người tới đây làm gì?”
Tô Hậu Nhiên có chút e ngại nói: “Chúng ta tới thăm phụ mẫu cháu và cháu mà!”
“Không cần đâu, giờ mấy người có thể về được rồi!”, Dương Ân vô cùng lãnh khốc nói, sau đó hắn quay sang cười nói với những người khác: “Chư vị đây là muốn làm gì vậy?”
Mặc dù mọi người đều sợ đám binh sĩ này của Dương Ân, nhưng bọn họ đã đợi cả nửa ngày rồi, không thể có kết quả công cốc được, vội vàng tiến lên nói.

“Thiếu Ân Bá tước, ta là Lư Vi, đây là một chút lễ mọn chuẩn bị cho ngài, chúc mừng đại nhân đã lập đại công nơi biên ải, được phong tước vị!”
“Thiếu Ân Bá tước, ta đến từ nhà họ Phạm, đây là một chút lễ vật mà chúng ta muốn tặng cho Dương gia các ngài, xin vui lòng nhận cho!”
“Thiếu Ân Bá tước, nhà ta đã ngưỡng mộ đại danh của ngài từ lâu, đây là một chút lễ vật bọn ta muốn dâng tặng đến ngài!”
...!
Những người này đều nhao nhao tới tặng lễ vật, mà lễ vật mà bọn họ mang đến tặng đều đã được tuyển chọn tỉ mỉ kĩ càng, có đồ cổ, có kỳ trân, có linh bảo, vân vân,… không có thứ nào là món thông thường.

Có điều, những thứ này chẳng là gì trong mắt Dương Ân, giá trị của bất kỳ cây linh dược nào trong tay hắn đều so được với những thứ này, chưa kể đến chức Dược Vương mà hắn đang sở hữu nữa.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Dương Ân sẽ từ chối những thứ này, trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhàn nhạt nói: “Được các vị quan tâm, sao tại hạ có thể nhận chúng chứ!”

Miệng thì nói như thế nhưng tay thì lại vẫy vẫy ra hiệu cho thủ hạ thu gom từng món lễ vật này đem vào trong phủ đệ.

Những người này cũng không để bụng hành động Dương Ân, ngược lại trong lòng còn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, bọn họ đã chờ lâu như vậy, chẳng phải là vì muốn để Dương Ân thu nhận chỗ lễ vật này và nhớ tới bọn họ sao?
Khổng Thanh đã bò dậy và lại đứng cùng với Tô Hậu Nhiên, bà ta không dám tỏ ra phách lối, ngoan ngoãn trốn sau lưng Tô Hậu Nhiên, sợ bị những binh sĩ kia bắt được.

Hai mắt bà ta nhìn những binh sĩ lần lượt mang nhiều lễ vật vào trong phủ, trong lòng liền dấy lên lòng tham, bà ta lẩm bẩm: “Đứa cháu trai này đúng là ghê gớm, phải nịnh nọt cho tốt mới được! Sau này, Tô gia ta cũng có được không ít thứ tốt”.

Một hồi lâu sau, rất nhiều binh sĩ mới thu gom được hết chỗ lễ vật ở đây không còn một mảnh, những người tới dâng tặng lễ vật cũng không còn nán lại nữa, lần lượt cáo biệt Dương Ân, hắn cũng mỉm cười đưa mắt nhìn đối phương rời đi.

Đợi sau khi tất cả mọi người tản đi hết, Dương Ân quay người lại nhìn Tô Hậu Nhiên và Khổng Thanh, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Khổng Thanh, dọa bà ta sợ đến mức vội vàng nói: “Dương...!Dương Ân, ta...!ta là mợ của cháu đây!”
“Ừm, ta biết bà là mợ của ta, một năm trước, lúc ta bị đuổi ra khỏi thành, không phải bà còn ném bốn quả trứng thối lên mặt ta à?”, Dương Ân hỏi ngược lại Khổng Thanh.

Lúc này Khổng Thanh thực sự bị dọa sợ đến không còn tỉnh táo nữa, vội vàng xua tay nói: “Ta...!ta không phải cố ý đâu!”
“Không phải cố ý, vậy thì là tuột tay nên nó rơi ra rồi?”, Dương Ân lại hỏi.

“Đúng, đúng, chính là tuột tay, à không phải… không phải ta ném đâu, thật sự không phải ta ném mà!”, sự hung hăng càn quấy kiêu ngạo trên mặt Khổng Thanh đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là biểu cảm sắp muốn khóc.

Bà ta có thể hung hăng đối với người khác, nhưng nhìn thấy những binh sĩ sát khí đằng đằng đứng phía sau Dương Ân kia, bà ta không dám giở thói chanh chua của mình ra nữa.

Dương Ân không để ý đến Khổng Thanh nữa, mà nhìn về phía Tô Hậu Nhiên nói: “Ông nghe thấy rồi đó, đây chính là người vợ tốt của ông đó.


Người cậu tốt của ta à, các người mau chóng cút xéo!”
Dương Ân không chút khách khí với bọn họ, đối với loại người thân thích như vậy, thật sự không có tình cảm gì để mà nói cả.

Cả Tô Hậu Nhiên và Khổng Thanh đều bị tiếng của Dương Ân dọa cho sợ đến nỗi ngã xuống đất tại chỗ, trên mặt trắng bệch không còn chút máu.

Cơn thịnh nộ của bậc vương giả trẻ tuổi, không ai dám làm trái.

“Ân Nhi không được vô lễ!”, Tô Nhu Mai vẫn từ bên trong bước ra nói.

“Mẹ, con không phải đã nói người đừng ra ngoài rồi sao?”, vẻ mặt Dương Ân không bằng lòng, nhìn về phía Tô Nhu Mai đang bước ra, nói.

“Ta là mẹ của con!”, Tô Nhu Mai nói với vẻ uy nghiêm.

Lần này, Dương Ân cũng hết cách, vẻ mặt lầm bầm nhanh chóng bước sang một bên.

Hắn trời không sợ, đất không sợ, nhưng sợ nhất chính là khi mẹ hắn nổi nóng..