Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 509






Hoa hồng Tử thần biến mất rồi.

Dương Ân tìm khắp các ngóc ngách của quân đoàn, thậm chí xông vào trong lều trại của nàng ta thì cũng không thấy bóng dáng nàng ta đâu.

Không chỉ có như vậy, hắn còn bay đến ngọn núi cao gần đó, tìm kiếm khí tức của nàng ta, nhưng tiếc rằng vẫn không thể tìm thấy.

"Nàng ấy đi thật rồi sao?", Dương Ân buồn bã mà khẽ thở dài.

Hắn thay hoa hồng Tử thần luyện chế ra Địa Vương đan, hi vọng nàng ta sẽ mạnh lên, tăng thêm lực chiến đấu của quân đoàn Tử thần, đồng thời trong lòng hắn tất nhiên cũng có thiện cảm với nàng ta.

Một người con gái lạnh lùng xinh đẹp như thế, hắn lại từng nhìn thấy toàn thân nàng ta, sức mê hoặc đó không ai có thể cưỡng lại được.

Chỉ là hắn không dám cho nàng ta bất kỳ lời hứa nào, tạm thời trong lòng hắn chỉ có thể chứa được một con "Sên nhỏ" mà thôi.

Dương Ân quay lại lều trại của mình, hắn tự an ủi rằng hoa hồng Tử Thần có lẽ sẽ về muộn một chút thôi.


Vứt bỏ hết những chuyện không vui, hắn bắt đầu tinh chế nước thuốc.

Nước thuốc lần này tinh chế khác với những lần trước, đây là loại thuốc tinh chế cho rùa vân bạc và hắn.

Trong nước thuốc này, ngoại trừ thêm vào linh dịch, linh thảo và dược cấp Vương, còn có thịt giao long băng và tinh huyết, xem như là một loại thuốc thang.

Loại thuốc này có thể cường hóa cơ thể, tăng thêm sức lực, giúp hắn hấp thụ được sức mạnh của tinh huyết giao long băng.

Trước đây, Dương Ân tinh chế ra Địa Vương đan, dẫn tới đan kiếp, suýt chút nữa là đánh chết hắn.

Hắn chợt cảm thấy cơ thể mình cần phải nâng thêm một bậc nữa.

Mặc dù cơ thể hắn không nhiễm bụi trần, nhưng cảnh giới của hắn có hạn, cũng không phải có thể chống lại mọi sức mạnh.

Chỉ có tăng thêm tinh lực, ra sức nâng cao sức mạnh thân thể thì mới có thể đối mặt tiếp với đan kiếp, đồng thời có thể dễ dàng ứng phó.

Hắn cũng không muốn bản thân mình thảm hại thêm một lần nữa.

Lần trước, hắn từng sắc thuốc từ giao long băng, nhưng không chuẩn bị đầy đủ bằng lần này.

Hắn thêm vào trong đó hai cây dược vương, hiệu quả của thuốc mạnh vô cùng.

Cho dù là võ sĩ cấp tướng uống vào cũng sẽ bị nổ tung, vương giả bình thường cũng không chịu đựng nổi.

Đây chính là "Súp giao long băng siêu bổ" mà hắn đặc chế.

Dương Ân sắc xong thuốc thì gọi rùa vân bạc trở về.

Khi rùa vân bạc vào trong lều trại, nó lập tức co rúm cái mũi, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động mà nói: "Thiếu gia, mùi này thật là thơm quá đi!"
"Đây chính là “Súp giao long băng siêu bổ” mà ta chuẩn bị cho ngươi đấy!", Dương Ân nghiêm túc nói.

Cơ thể rùa vân bạc nhanh chóng lướt tới chỗ đỉnh đồng xanh, nói một cách vô cùng kích động: "Thiếu gia, cái này...!cái này thật sự là cho ta à?"

"Ta với ngươi mỗi người một nửa!"
"Đa tạ thiếu gia!"
Hai người họ - một người một yêu bắt đầu chia sẻ với nhau, uống hết chỗ thuốc trong cái đỉnh này.

Sau khi uống hết vào bụng, sức mạnh băng hàn cực lớn hoành hành trong cơ thể họ, càng giống như có một con giao long băng đang hung hăng cấu xé, dường như muốn cắn trả lại người đó.

"Lúc còn sống ngươi không làm gì được ta, huống hồ là chết, cút đi cho ta!", Dương Ân kích hoạt sức mạnh của huyết mạch, sản sinh ra lực chiến đấu sôi sục, một phát làm cho con giao long băng chấn động đến mức vỡ tan thành từng mảnh.

Cùng với việc hư ảnh của giao long băng tiêu tan thì tinh huyết của giao long băng ngấm ngay vào trong huyết mạch của hắn, bắt đầu làm cơ thể của hắn mạnh lên.

Ngoài tinh huyết này, còn có tác dụng của dược vương, hai thứ này cùng nhau gia tăng sức mạnh ở mỗi một nơi trong cơ thể hắn, khiến tinh lực của hắn dồi dào vô cùng, hàn khí cũng thêm nồng đậm.

Rùa vân bạc ở bên cạnh cũng có tác dụng rõ rệt.

Sau khi uống nửa chỗ thuốc này, đầu nó xuất hiện một số biến đổi.

Trong lúc mơ hồ dường như đã thêm vào ít vân giao long, ngay cả trên mai rùa cũng như thế, trông càng thêm cứng chắc không gì sánh được, yêu khí cũng khủng bố vô cùng.

Sự biến đổi của nó sẽ không xảy ra toàn bộ ở trong thời khắc này.

Đợi đến khi nó từ từ nén hết sức mạnh của chỗ thuốc này từng chút một thì hiệu quả sẽ rõ ràng hơn.

Sau khi hấp thụ xong, Dương Ân dồn nén kha khá sức mạnh còn sót lại trong cơ thể, chậm rãi tiêu hóa tiếp.

Hắn cũng không cuống cuồng lập tức bế quan để luyện hóa hết hiệu lực của thuốc, cũng không phải là hắn không muốn, mà là sức mạnh này thật sự phải tiêu hóa chầm chậm mới có thể thấm vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể hắn.

Tốt nhất là đánh nhau một trận thì càng giúp cho thuốc hấp thụ triệt để.

"Cháu rùa, chúng ta ra ngoài luyện một chút đi!".

Cả người Dương Ân tỏa ra hàn khí, nhưng cơ thể lại mang theo luồng sức mạnh nồng đậm, dường như nếu không trút hết ra thì sẽ bị sức mạnh này làm cho nổ tung vỡ vụn.


"Được, thiếu gia!".

Rùa vân bạc đáp với vẻ mặt mong ngóng.

Thế rồi họ cùng xông ra khỏi lều trại, lao vụt về phía đỉnh núi không người.

Sau khi Dương Ân và rùa vân bạc vừa mới đáp xuống đỉnh núi, rùa vân bạc không khách khí mà đánh úp Dương Ân, đánh quyền Bá Vương vào ngay mông Dương Ân.

"To gan đấy, dám đánh lén thiếu gia ta!", Dương Ân phản ứng lại cực nhanh, cơ thể vừa dạt sang một bên vừa quát lớn.

Ngay sau đó, một người một yêu cùng xông vào đánh xé nhau.

Rùa vân bạc cũng không vì Dương Ân là chủ nhân của mình mà lưu tình, nó ra sức đánh không ngừng nghỉ.

Ngay cả thiên phú yêu năng cũng được phát huy hết tất thảy.

Nó biết rằng nếu mình không cố hết sức thì chắc chắn sẽ bị chủ nhân đánh chết ngay.

Mặt khác, sau khi hấp thụ tinh huyết của giao long băng, nó cũng ngộ ra được bản lĩnh cao cường của tộc giao long.

Nó phải thử nghiệm xem sức mạnh này có thể phát huy được không.

Nuốt sông phun băng!
Rùa vân bạc mở to chiếc miệng lớn, một lực hút vô cùng đáng sợ được sản sinh ra, dường như sắp nuốt chửng cả con sông, trong nháy mắt khiến thân hình Dương Ân trở nên chênh vênh.

Ngay sau đó một luồng xung lượng cũng được tạo ra, khí băng hàn hóa thành một chiếc cầu vồng băng xông thẳng về phía Dương Ân..