Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 468






Dương Ân bị Lục Trí đánh bại nên chỉ đành đi tìm Khỉ Gầy, xem vết thương của hắn ta hồi phục thế nào rồi.

Nhưng, hắn vẫn chưa đi xa thì thấy Khỉ Gầy chạy tới.

“Đại ca!”, Khỉ Gầy nhìn thấy Dương Ân từ xa thì mừng rỡ gọi lớn.

“Đang muốn đi tìm huynh đây”, Dương Ân nhìn Khỉ Gầy khỏe như hổ thì vội hỏi hắn ta: “Vết thương của huynh khỏi rồi sao?”.

truyện tiên hiệp hay
Khỉ Gầy vỗ vỗ người mình: “Vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng đỡ nhiều lắm rồi”.

Không thể không nói, tố chất cơ thể của Khỉ Gầy vô cùng tốt.

Trải qua trận đại chiến bị thương nặng như thế mà trong thời gian ngắn đã hồi phục 7, 8 phần.

Tuy không thể so với thân thể bất tử của Dương Ân nhưng cũng gần bằng.


Dương Ân còn cho hắn ta một viên thuốc trị thương rồi nói: “Uống thuốc đi nhé, mong là không để lại tật gì”.

“Cảm ơn đại ca, đan dược huynh cho ta vẫn chưa dùng hết đâu”, Khỉ Gầy không khách sáo nuốt ngay đan dược rồi trả lời.

Khi Dương Ân rời khỏi quân đội đi tìm huyền tinh khí Sương Tuyền thì đã để lại cho Khỉ Gầy và Vạn Lam Hinh rất nhiều đan dược và nước thuốc.

Chính vì như vậy nên thực lực và thể chất của hai ngươi mới được nâng cao.

“Huynh không sao là tốt rồi.

Giới thiệu với huynh một người”, Dương Ân kéo Khỉ Gầy đi về phía Lục Trí.

Lục Trí phát hiện ra Dương Ân trở về, còn đem theo 1 người thì hỏi: “Phó đoàn trưởng, vị này là?”
“Hắn ta là huynh đệ của ta, tên là Tôn Đẩu.

Đây là sư gia cấp cao của ta, Lục Trí.

Sau này hai người đều là cánh tay trái, phải của Dương Ân ta.

Hi vọng các ngươi sẽ hợp tác tốt”, Dương Ân giới thiệu hai người nói.

Khỉ Gầy đem theo thắc mắc mà hỏi: “Vị này có phải là người đẹp yếu ớt Lục Trí không?”
“Tại hạ Lục Trí là trai thẳng!”, Lục Trí khẽ phe phẩy cái quạt trả lời.

“Quả nhiên là người đẹp, đại ca thật có mắt nhìn!”, Khỉ Gầy không tin lời của Lục Trí chút nào mà giơ ngón tay cái với Dương Ân.

Lục Trí tỏ ra bộ dạng hết cách mà nói: “Nếu ta thật sự là một mỹ nhân thì đại ca của huynh đã sớm đã đem ta kim ốc tàng kiều rồi, còn cho ta lộ diện ở đây làm gì.

Thật là”.

“Ha ha, Lục Trí quả thật là một chàng trai thẳng xinh đẹp.


Đi, chúng ta tìm một chỗ uống rượu đã”, Dương Ân vô cùng mừng rỡ mà nói.

Ba người họ đến một nơi không người, lấy ra một chút rượu và thịt khô, rồi sảng khoái mà ăn uống.

Ba người này trong tương lai sẽ trở thành tổ hợp 3 người vang dội tam giới: chiến thần Dương Ân, côn yêu Tôn Đẩu, sư gia xinh đẹp yếu ớt Lục Trí.

Ba người cùng nhau rượu thịt nửa ngày rồi ai về chỗ người nấy.

Dương Ân trở về lều của mình thì Vạn Lam Hinh đã ăn mặc chỉnh tề, không còn lộ ra chút cảnh xuân nào.

“Đệ tắm rửa lâu thế, để tỷ đợi mãi”, Vạn Lam Hinh nhìn Dương Ân, trêu chọc.

Vết thương trên mặt cô ta đã đỡ nhiều rồi, đương nhiên tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

“Tỷ, tỷ nói gì thế, sao ta không hiểu”, Dương Ân giả ngốc nói.

Sau đó, hắn chuyển chủ đề: “Tỷ ở lại chỗ ta dưỡng thương đi, đừng quay lại nữa”.

Vạn Lam Hinh đi đến gần Dương Ân nhẹ nhàng nói: “Ân, đệ là người làm chuyện lớn.

Sao tỷ lại kéo chân đệ lại được.

Ta tin rằng quân đoàn sẽ rất nhanh thưởng cho đệ, đến lúc đó, đệ chính là tướng trong quân.

Làm tướng sẽ trở nên vô cùng bận rộn, ta không muốn làm một kẻ vô dụng kéo đệ lùi lại”.

Dương Ân nhìn cô gái hiểu chuyện trước mặt, giúp cô ta vén tóc mái rồi nói: “Cho dù ta có phải là tướng trong quân hay không thì tỷ cũng là tỷ của ta.

Ta sẽ đều nghe theo tỷ”.

“Đây là đệ nói đó, vậy thì đệ đồng ý với ta một chuyện”, Vạn Lam Hinh nghiêm túc nói.


“Tỷ nói đi, chỉ cần ta làm được thì ta sẽ đồng ý!”
“Trước khi đệ chưa đạt tới cảnh giới cấp Vương đỉnh cấp thì đừng trở về Vương thành!”
Dương Ân nghe thấy vậy thì im lặng!
Chuyện này thì hắn không có cách nào đồng ý rồi.

“Ta biết điều này khiến đệ khó xử, nhưng hoàng thất không đơn giản như đệ nghĩ đâu.

Cho dù bây giờ đệ có lực chiến đấu có thể đánh với Vương giả đỉnh cấp, nhưng nếu đối đầu với họ thì cũng không có phần thắng.

Hoặc là đệ có thể lui một bước, nếu hoàng thất sẵn sàng bỏ qua chuyện cũ thì để nó qua đi”, Vạn Lam Hinh nắm bàn tay của Dương Ân khẩn cầu.

Dương Ân khẽ thở dài nói: “Cha mẹ ta đang đợi ta.

Ta không muốn đợi thêm một khắc nào nữa”, ngừng một lát hắn lại nói: “Nhưng tỷ nói cũng đúng.

Bây giờ ta vẫn chưa đủ sức đối kháng với chúng, chỉ cần chúng có thể đưa ra điều kiện mà ta hài lòng thì ta có thể thỏa hiệp cũng được.

Ba tháng, trong vòng ba tháng mà chúng không cho ta câu trả lời đủ thành ý thì ta sẽ đích thân vào cung đòi lại”.

Lúc này, Dương Ân chỉ hận không thể bay về Vương thành, nhưng nghe Vạn Lam Hinh nói thế thì hắn quyết định lui một bước.

Dù sao, hắn cũng không phải là thiên hạ vô địch.

“Ừ, đến lúc đó ta đi với đệ”, Vạn Lam Hinh biết Dương Ân đã quyết nên cũng không tiện khuyên nhủ.

Lúc này, bên ngoài có người tới báo, nguyên soái mời Dương Ân tới lều bàn chuyện..