Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 390






“Ta bị mù rồi mới có thể ở cùng loại người như ngươi”, Vạn Lam Hinh đáp lại với vẻ khinh bỉ.

“Láo toét, sao ngươi dám nói chuyện với thiếu tướng Liệt như vậy, còn không mau tạ tội với thiếu tướng Liệt”, có kẻ đứng sau lưng Liệt Tử Anh quát lớn.

“Thiếu tướng vừa ý Vạn Lam Hinh ngươi chính là phúc phần của ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu”, một kẻ khác cũng phụ họa theo.

Đám người vừa lên tiếng chính là mấy tên đại đội trưởng, tiểu đội trưởng, hoặc mấy kẻ vốn không được trọng dụng, bây giờ bọn chúng đều đang dựa vào Liệt Tử Anh, tất nhiên là sẽ cố hết sức lấy lòng.

“Thúc thúc, mang người của ngươi cút ngay đi”, Dương Ân đứng chắn trước mặt Vạn Lam Hinh, nhìn trừng trừng vào Liệt Tử Anh quát lớn.

“Tên nhãi thối tha, ta còn chưa tới tìm ngươi thì thôi, ngươi lại còn dám chạy tới đây.


Hôm nay cho dù là ở trong quân đội, thì ta cũng sẽ cho ngươi biết tay”, Liệt Tử Anh thù địch đáp lại.

“Thiếu tướng Liệt, việc đối phó với tên nhãi nhép này cứ để cho bọn ta, ngài chỉ cần ngồi yên xem kịch hay là được rồi”, tên đại đội trưởng vừa nói xong đã bước về phía trước, chỉ vào Dương Ân mà quát: “Tên nhãi nhép, mau quỳ xuống bái lạy tạ tội với thiếu tướng Liệt, nếu không thì ta sẽ cho ngươi nếm trải Phân Cốt trảo lợi hại của đại đội trưởng ta".

Tên đại đội trưởng này chưa từng nhìn thấy Dương Ân, còn tưởng rằng đối phương chỉ là một tên nhóc tầm thường, không hề coi trọng hắn.

“Phân Cốt trảo hả, ta sẽ khiến cho ngươi biến thành Đoạn Cốt trảo!”, tâm trạng của Dương Ân đang vô cùng tồi tệ, giờ lại bị đối phương chỉ vào đầu, hắn liền đáp lại một cách lạnh lùng, sau đó nhanh chóng vươn tay nắm lấy cánh tay của đối phương rồi vặn mạnh cổ tay, bẻ gãy cổ tay của đối phương.

Á!
Tên đại đội trưởng còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị gãy, đau đớn thét lên như heo bị thọc tiết.

Dương Ân lại giơ chân lên đá tên đại đội trưởng đó ra xa mười trượng, giống y hệt như đá văng một con chó chết.

Tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh vô cùng, khiến cho không ai có thể phản ứng kịp.

Lúc những tên khác định thần lại, cũng không suy nghĩ được gì nhiều, rối rít rút binh khí ra nghênh chiến với Dương Ân.

Dương Ân cũng không khách sáo với bọn chúng, liên tiếp tung chiêu, mỗi lần tung quyền đều là đòn phủ đầu, quyền cước đánh trúng bốn năm tên khiến cho chúng nôn ra máu ngay tại chỗ, ngã lăn ra đất.

Động tĩnh tại đây đã thu hút sự chú ý của quân tuần tra, bọn họ định tiến vào ngăn cản, nhưng lại bị người khác chặn lại, nói: "Chuyện ở đằng đó không cần các ngươi phải lo, cứ coi như là không thấy gì, thống lĩnh ta sẽ đi xử lý".

Người vừa nói bất ngờ chính là Tào Thanh Cung, kẻ đã nhặt lại được cánh tay bị đứt của mình, sắc mặt vẫn còn hơi tái, tất nhiên là do thương thế chỉ vừa mới chữa khỏi, còn chưa hoàn toàn bình phục.


Tối hôm qua, Dương Ân đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình mang đan dược đến lều của Tào Kiến Đạt, nếu không thì Tào Thanh Cung cũng không thể hồi phục nhanh như vậy.

Tào Thanh Cung chữa xong cánh tay, đang lúc đi ra ngoài hóng mát một chút thì không ngờ lại xem được một màn kịch hay.

Hắn ta đang lo lắng không biết phải làm sao để xoa dịu những hiềm khích trước đây với Dương Ân, thì vừa hay thời cơ đã đến.

Tào Thanh Cung gọi cận vệ của mình, tiến về phía Dương Ân và những kẻ khác đằng kia.

“Trong quân vẫn còn có kẻ dám khiêu khích cái tên sát tinh này sao, thật là chán sống”, trong lòng Tào Thanh Cung khẽ thở dài nói.

Hắn ta là người có chỗ dựa vững chắc, nhưng đụng phải sự cứng đầu của Dương Ân cũng chẳng thể làm gì được, hơn nữa hắn ta cũng đã từng nghe kể về những việc mà Dương Ân đã làm, hắn ta không nghĩ trong quân còn có ai có thể uy hiếp được Dương Ân.

Liệt Tử Anh cũng không ngờ Dương Ân lại mạnh như vậy, chỉ một kích đã có thể giải quyết hết đám thuộc hạ của gã ta, gã ta bất mãn quát lên: “Một tên lính ngục nô như ngươi mà dám phạm thượng trong quân, ngươi chết chắc rồi".

“Rác rưởi!”, Dương Ân khinh bỉ mắng Liệt Tử Anh.

“Được lắm, đã lâu rồi Liệt Tử Anh ta không nghe thấy có kẻ nào dám mắng chửi ta.

Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy uy mãnh của thiếu tướng ta”, Liệt Tử Anh đằng đằng sát khí, huyết sát khí trên người vô cùng nồng đậm, chuẩn bị ra tay với Dương Ân.

“Các người đang làm gì vậy, không muốn chấp hành kỷ luật của quân đội hay sao?”, Tào Thanh Cung đi tới quát lớn.


“Ngươi tới đúng lúc lắm, tên lính ngục nô này dám phạm thượng, ngươi hãy lập tức bắt hắn lại cho thiếu tướng ta”, Liệt Tử Anh dựa vào chức thiếu tướng, quát lên ra lệnh cho Tào Thanh Cung.

Liệt Tử Anh không phải là kẻ không có đầu óc, tất nhiên sẽ biết dùng thân phận của mình để áp chế người khác.

"Vị thiếu tướng đại nhân này, sao ta lại mới vừa thấy ngươi chuẩn bị ra tay tấn công người khác chứ?", Tào Thanh Cung cười nhạt đáp lại.

Trước đó hắn ta cũng đã nghe kể về Liệt Tử Anh, biết gã ta từng là cai ngục của sơn ngục lang yên, còn có một vị vương giả chống lưng, nhưng Tào Thanh Cung không quan tâm, hắn ta chỉ muốn lấy lòng của Dương Ân.

"Ý của ngươi là gì? Ngươi không thấy những người xung quanh ta đều bị hắn đánh sao?", Liệt Tử Anh nhíu mày hỏi.

“Ngươi thật sự đã đánh những người này sao, phó đoàn trưởng Dương?”, Tào Thanh Cung thấp giọng hỏi Dương Ân.

“Họ tự chém giết lẫn nhau, ta nào có đánh họ đâu”, Dương Ân khoát tay nói.

Vạn Lam Hinh thấy Dương Ân vô lại như vậy liền không nhịn được mà mỉm cười.

Lúc này Liệt Tử Anh mới nhận ra thân phận của Dương Ân đã không còn như xưa, gã ta liền quát lên: "Tên thấp hèn kia, thiếu tướng ta khiêu chiến ngươi!".