Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 155





Cuối cùng, Dương Ân nhấc cây đinh ba hỏng lên, đứng tại chỗ thi triển chiêu thức Bão Vũ Thương quyết.

Khi Dương Ân xuất chiêu, hắn cảm thấy cây đinh ba trong tay dường như đã hòa làm một với hắn, khiến cho chiêu thức của hắn trở nên vô cùng phóng khoáng và dễ dàng.

Cảm giác này là điều mà hắn chưa từng trải qua trước đây khi ở nhà hay trong sơn ngục, cứ như thể binh khí này được thiết kế riêng cho hắn vậy, sử dụng vô cùng phù hợp.

Không chỉ vậy, hắn còn phát hiện trong khe nứt của cây đinh ba có những tia sáng lấp lánh không liên quan gì đến huyền khí của hắn, bởi vì hắn không sử dụng huyền khí khi xuất chiêu, hắn chẳng qua chỉ đang luyện chiêu và luyện ý mà thôi.

Kỹ thuật chiến đấu có bốn giai đoạn, đó là nhập vi, tinh thông, đại thành, hoàn mỹ, nhưng vẫn còn có một loại ý cảnh, vượt qua phạm vi kỹ năng chiến đấu, được gọi là "thương ý", "đao ý", "kiếm ý",...!
Ý cảnh là cảnh giới vô cùng huyền bí, có thể gọi là cảnh giới siêu việt, chỉ cần có trong tay binh khí, thì cho dù là kỹ thuật chiến đấu bình thường nhất, chỉ cần ngộ ra ý cảnh, thì đều có thể phát huy ra uy lực không thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ Dương Ân vẫn chưa đạt được đến cảnh giới đó, nhưng hắn vẫn đang cố tìm kiếm cảm giác, mà cây đinh ba này dường như cho phép hắn mơ hồ nắm bắt được một chút cảm giác của "ý", điều này ắt có liên quan rất nhiều đến sự phù hợp của cây đinh ba đối với hắn.

Nếu như binh khí trong tay không phù hợp, thì không chỉ ảnh hưởng đến sự phát huy của kỹ thuật chiến đấu, mà cũng đừng mơ nghĩ đến chuyện lĩnh hội được ý cảnh.


Dương Ân dừng lại, vuốt ve cây đinh ba, trong lòng tiếc nuối nói: "Cây đinh ba này quả thực rất thích hợp với mình, nhưng tại sao lại bị gãy như vậy?"
Dương Ân không nghĩ nhiều, tình hình bây giờ so với lúc ở trên sơn ngục tốt hơn rất nhiều, lúc này quan trọng nhất chính là tiếp tục luyện tập, gia tăng thực lực.

Ngày hôm sau, Dương Ân thấy Lý Đại Chuỷ cũng không gọi hắn đi giết người Man di, còn Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường vẫn cần thời gian để hồi phục vết thương, cho nên hắn qua hỏi bọn họ rồi cùng nhau đi tới bia chiến kỹ.

Bia chiến kỹ là nơi luyện tập của quân Trấn Man, tổng cộng có bảy môn chiến kỹ, mỗi môn chiến kỹ đều có cấp bậc không đồng nhất, nghe nói trong đó còn có một môn được chính chiến vương Tử Thần lưu lại, chỉ có điều không có được mấy người lĩnh hội được.

Bia chiến kỹ không giống như hố binh khí, bia chiến kỹ là bảo vật, được đặt chính giữa toàn bộ doanh trại để mọi người có thể luyện tập và lĩnh hội.

Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường không sợ bị người khác trả thù, dù sao bọn họ cũng đã sớm xưng ra tên của Lý Đại Chuỷ rồi, nếu ai đó muốn gây khó khăn cho họ, trước tiên đều phải nghĩ xem mình có thể chịu được sự trả thù của Lý Đại Chuỷ hay không.

Trong quân trại đều có quân lệnh, quân quy cao như núi, ngoại trừ quân đoàn Tử Thần không có những quy tắc này, thì những quân đoàn khác đều có quy định, không ai dám làm loạn trước bia chiến kỹ, ai vi phạm quân lệnh đều bị chém!
Không ai dám làm lớn chuyện, trừ khi đang đứng trong lãnh thổ của quân đoàn Tử Thần.

Vì vậy, khi Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường xuất hiện trước bia chiến kỹ, những tên luôn muốn đoạt lấy đoạn côn từ trong tay Khỉ Gầy đều không dám manh động, chỉ âm thầm nhớ mặt của từng người bọn họ, chờ cơ hội sau này.

“Trên đường đi, có ít nhất tám nhóm người đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta!”, Dương Ân thì thầm nói với Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường.

“Đại ca, không sao đâu, đoạn côn đã nhận ta là chủ nhân, bọn chúng không thể cướp được”, Khỉ Gầy cười nói.

“Được vậy thì tốt!”, Dương Ân hài lòng gật đầu.

Từ Tiểu Cường có chút không thoải mái: "Binh khí chiến đấu chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, chỉ có thực lực mới là cơ sở để dựa vào.

Hôm nay ta nhất định sẽ lĩnh hội được kỹ năng chiến đấu, nâng cao sức chiến đấu của mình".


“Ta biết ngươi đang ghen tị mà!”, Khỉ Gầy hếch mặt nói với Từ Tiểu Cường.

“Có cái rắm, chỉ là một đoạn côn mà thôi, có gì mà ta phải ghen tị với ngươi”, Từ Tiểu Cường vặn lại.

"Ngươi đang ghen tị!", Khỉ Gầy nói một lần nữa.

Từ Tiểu Cường không còn gì để nói, hắn ta thề sẽ lĩnh hội được kỹ năng chiến đấu trong ngày hôm nay, và nghiền nát cái bản mặt khó ưa của Khỉ Gầy.

Trước bia chiến kỹ có rất nhiều người, mỗi người đều đến để lĩnh hội kỹ thuật chiến đấu.

Có bảy tấm bia chiến kỹ, mỗi tấm cao chừng hai thước, rộng năm thước, đứng riêng biệt, trải qua gió mưa mỗi ngày, đã được đánh bóng nhẵn nhụi đến chói mắt.

“Người đông thế này!”, Dương Ân không khỏi nhẹ giọng thở dài.

"Tất nhiên rồi, ta nghe nói rằng ở đây có một tấm bia chiến kỹ được chính chiến vương Tử Thần lưu lại.

Ai có thể lĩnh hội được nó sẽ có thể đi trên con đường của chiến vương Tử Thần!", Từ Tiểu Cường ở bên cạnh nói.


“Tấm bia đứng đơn độc ở đằng kia dường như là những kỹ thuật chiến đấu do chiến vương Tử Thần để lại”, Khỉ Gầy nói, chỉ về hướng một tấm bia đá không có gì nổi bật.

Thật ra thì hắn ta cũng không biết có phải là tấm bia đó hay không, nhưng hắn ta cố tình nói thể để có vẻ hiểu biết ngang bằng với Từ Tiểu Cường mà thôi.

"Nực cười, chiến vương Tử Thần để lại kỹ thuật chiến đấu, làm sao lại không có ai đi tới đó lĩnh hội, chắc chỉ là kỹ năng cấp một nên không ai thèm quan tâm", Từ Tiểu Cường đáp lại.

Ai ngờ rằng khi hắn ta vừa dứt lời, thì một số binh lính đi ngang qua đã nói: "Các người nhầm rồi, đó thực sự là bia chiến kỹ do chiến vương Tử Thần để lại đấy".

Lúc này, Từ Tiểu Cường mới ngẩn ra.

Khỉ Gầy cũng không cười vì mình đã đoán đúng, hắn ta cũng giống như Dương Ân, trong đầu lúc này toàn là dấu chấm hỏi.

"Tại sao lại không có ai đi lĩnh hội bia chiến kỹ của chiến vương Tử Thần?".