Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 137





Dương Ân nhìn những người bạn đồng hành đang phải chật vật đi theo mình, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, thầm nghĩ: "Chỉ có trở thành chiến vương Tử thần, ta mới có thể hóa giải hết thảy mọi đau khổ ở hiện tại!"
Dương Ân ngừng suy nghĩ, ngồi xuống vận khí phục hồi vết thương của mình.

Trong thời tiết ẩm ướt này, Thái Thượng Cửu Huyền quyết hấp thụ rất nhanh, thủy huyền khí hội tụ lại trên người hắn, nhanh chóng làm dịu cơ thể hắn, đồng thời củng cố sức mạnh của đan điền trung tâm.

Một ngày một đêm trôi qua, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.

Trải qua thời gian điều tức, trạng thái của Dương Ân đã hoàn toàn khôi phục như cũ, những người khác trông cũng tốt hơn nhiều.

Tiểu Hắc bắt Lang Kiệt đi săn một con lợn rừng để cho bọn họ ăn.

Ai nấy đều thèm thuồng, khi con lợn rừng vừa được nướng chín, họ háo hức lao vào ngấu nghiến.

“Mợ nó chứ, con chó nhỏ này nướng thịt ăn ngon thật”, Từ Tiểu Cường vừa nói vừa nhét thịt vào miệng.

Tiểu Hắc đảo mắt nhìn hắn ta, không quan tâm đến tên này một chút nào.

Khỉ Gầy tiếp lời: "Tiểu Hắc là linh yêu đó, ngươi nói chuyện đàng hoàng đi".


"Ha ha, yên tâm đi, ta cũng không dám đắc tội nó", Từ Tiểu Cường cười, sau đó nói với Tiểu Hắc đang nằm trên người của Dương Ân: “Tiểu Hắc đại nhân, tao là Từ Tiểu Cường, sau này hãy chiếu cố tao nhiều hơn nhé.

Nếu mày cảm thấy chán vai của cái tên này thì cũng có thể nhảy lên vai của tao mà nằm, tao không phiền đâu".

Khỉ Gầy nói với Từ Tiểu Cường: "Dám tranh giành với đại ca của ta, ngươi đi chết đi".

Sau khi cùng nhau trải qua nghịch cảnh, họ rõ ràng đã nói chuyện với nhau một cách tùy ý hơn.

Dương Ân vuốt nhẹ Tiểu Hắc rồi nói với Từ Tiểu Cường: "Nếu ngươi không sợ bị Tiểu Hắc cắn, ta cũng có thể cho nó qua nằm trên vai ngươi, nhưng nhắc trước, ta đã từng thấy Tiểu Hắc cắn đứt cánh tay của người khác, và cắn rách luôn cái mông của người đó.

Ngoại trừ Tử tước ta và Tiểu Man, nó không làm thân với bất kỳ ai".

Tiểu Hắc cũng hợp tác nhe hàm răng nanh trắng hếu đầy ẩn ý, Từ Tiểu Cường sợ hãi vội xua tay: "Ta...!ta chỉ đùa thôi".

Ban đầu Từ Tiểu Cường nghĩ rằng Dương Ân chỉ là một tên ngục nô, cho dù có liên quan gì đến tiểu thư nhà hắn ta cũng không đáng để hắn ta quan tâm, bây giờ thì khác, hắn ta làm sao dám phạm sai lầm.

Vạn Lạm Hinh lúc này mới nói: "Đi thôi, chúng ta lên đường".

"Tỷ, hay là nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi?", Dương Ân nói.

.

Truyện Đô Thị
“Không cần”, Vạn Lam Hinh lắc đầu nhẹ.

“Được rồi, vậy lên đường thôi!”, Dương Ân dứt khoát nói.

Bây giờ, lúc này hắn cũng muốn đến chỗ quân Trấn Man cho nhanh, dùng nắm đấm này xây dựng lên con đường vương giả thuộc về hắn.

Trên đường đi, hắn nói với Tiểu Man đang đi phía sau: "Tiểu Man, tới nơi đóng quân của quân Trấn Man rồi thì ngươi có thể đi theo tỷ của ta, không cần cùng chúng ta gia nhập quân đoàn".


“Thiếu gia, ngài không cần nô tì nữa sao?”, Tiểu Man cắn cắn môi, dáng vẻ đáng thương, sau đó nhanh chóng nói thêm: "Nô tì bây giờ cũng đã có một ít khí lực, tuyệt đối sẽ không cản chân của thiếu gia, không tin thiếu gia có thể hỏi Tôn đại ca".

Khỉ Gầy đi bên cạnh bật ngón tay cái lên nói: "Đại ca, Tiểu Man đúng là có thực lực kinh người, cũng có thể so với ta.

Nếu được luyện võ, nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh".

“Thật sự là như vậy sao?”, Dương Ân kinh ngạc hỏi.

Trước khi rời khu 68, hắn không biết Tiểu Man có bản lĩnh như vậy.

“Vâng, nô tì… nô tì muốn bảo vệ thiếu gia!”, Tiểu Man cúi đầu thì thào.

Lúc này, Tiểu Hắc đã nhảy khỏi người Dương Ân, nhảy thẳng vào vòng tay của Tiểu Man, Tiểu Man nhanh chóng ôm lấy nó, Tiểu Hắc liếm lòng bàn tay của Tiểu Man, sau đó sủa lên hai lần, như muốn khen ngợi Tiểu Man.

Vạn Lam Hinh quay đầu lại nhìn Tiểu Man một cái, trong con ngươi xinh đẹp hiện thêm mấy phần phức tạp.

Dương Ân cười nói: "Ngươi có lòng là tốt, nhưng thiếu gia ta còn chưa vô dụng tới mức đó, ngươi nghe ta, đi theo tỷ ta sống thật tốt.

Tương lai thiếu gia ta nếu không chết ở trên chiến trường, thì sẽ tới phiên ngươi phục dịch ta".

“Thiếu gia, đừng nói những điều xui xẻo như vậy, thiếu gia nhất định sẽ sống trường thọ”, Tiểu Man lo lắng xua tay.


“Chà, cho dù ông trời muốn lấy mạng ta, thì ông ta cũng phải có cái bản lĩnh đó đã!”, Dương Ân kiêng cường nói, rồi lại nói với Khỉ Gầy và Tiểu Man: “Ta dạy cho các ngươi một kỹ năng chiến đấu, sẽ giúp các ngươi gia tăng tốc độ, các ngươi phải nhớ kỹ".

Ngay sau đó, hắn đã truyền lại chiêu thức Chạy như bay mà Ngải Phi Lợi đã dạy hắn cho Khỉ Gầy và Tiểu Man.

Dương Ân cũng không hề che giấu Vạn Lam Hinh và Từ Tiểu Cường, nếu bọn họ muốn học thì cứ học, dù sao đây cũng chỉ là chiêu thức tổng quát, trình độ không quá cao cũng không quá thấp, ai cũng có thể học được.

Bản thân Dương Ân cũng chưa tu luyện, khi rảnh rỗi chắc chắn sẽ nghiền ngẫm kỹ thuật chiến đấu này để gia tăng sức tấn công trong những trận chiến tiếp theo.

Sau khi Dương Ân nói ra chiêu thức hai ba lần, Khỉ Gầy và Tiểu Man đã chia nhau ra ghi nhớ.

Từ Tiểu Cường cũng đang bí mật ghi nhớ, trí nhớ của cái tên này rất phi thường, khi Dương Ân nói lần đầu tiên thì hắn ta đã có thể nhớ hết.

“Kỹ thuật chiến đấu này không tệ, xem ra xuất thân của tên nhóc kia thật sự không đơn giản”, Từ Tiểu Cường nhìn Dương Ân, trong lòng thầm nói.

Trên đường đi, họ không gặp phải những chướng ngại khác, dần dần tiếp cận lãnh thổ của quân Trấn Man.

Một trận chiến mới sắp bắt đầu..