Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 27




Tư Kiệt, chết thật rồi...!



Xoảng!

Triệu Nhạc nghe được tin tức truyền về mà không giữ nổi bình tĩnh, đôi tay run run đến nỗi làm rơi vỡ cả tách trà nóng đang cầm trên tay.



Anh rể của cô, không thể nào chết một cách dễ dàng như thế chứ! Người vui sướng nhất lúc này không ai khác chính là Triệu Hinh và vợ chồng Triệu Tư Mỗ. Lúc nghe Triệu Hinh báo tin rằng Tư Kiệt trong lúc leo núi vì không cẩn thận mà ngã xuống vực, Mã Hoa đã vui tới nỗi cười híp cả hai mắt:

"Ha...! Đáng đời thằng ranh con Tư Kiệt. Chúng ta đã chờ mãi ngày này!"

Triệu Tư Mỗ nằm bên cạnh còn không quên bồi thêm một câu:



"Hinh Hinh à, sang tuần cha mẹ về, cả nhà chúng ta nhớ làm một bữa tiệc thịnh soạn để chúc mừng nhé!"

Bên lãnh đạo khu du lịch núi Lưỡng Sinh sau khi nhận tin báo có khách rơi xuống vách núi thì sợ hãi tới nỗi run lẩy bẩy. Thôi rồi, quả này mất một số vốn lớn thật rồi!





Luận Điểm Tích, giám đốc công ty du lịch không ngừng đi đi lại lại trong phòng, sau khi bàn bạc, suy tính một hồi liên quyết định tới tìm Triệu Hinh để bàn chuyện đền bù và thỏa thuận tìm kiếm xác chết. Ông ta luôn nghĩ lần này số tiền mà công ty du lịch phải đền phía bên nhà Triệu Hinh sẽ lớn vô cùng. Lợi nhuận mà công ty có được từ mấy năm vừa qua sắp sửa không cánh mà bay chỉ trong vòng một nốt nhạc.

"Lão Khang, bây giờ ông cùng đi theo tôi tới gặp mấy người còn lại để bàn bạc xem giải quyết chuyện này như thế nào!"

Luận Điểm Tích chắp hai tay ra sau lưng, sốt ruột nhìn phó giám đốc Khang Tien mà nói.



Khang Tiến ngồi trên ghế xoay, miệng phì phèo điếu thuốc, đoạn trầm giọng mà đáp:

"Sự việc này đâu phải đổi hết mọi phần trách nhiệm về phía chúng ta được cơ chứ! Ông nên nhớ, người rơi xuống vách là do hắn tự ngã, chứ đâu phải do bên du lịch chúng ta làm?!"



Châm nốt điếu thuốc trên tay, Khang Tiến bực dọc nói tiếp:

"Chúng ta chỉ nên nhận năm mươi phần trăm lỗi về phía ta, còn lại nhất định phải đồ hết sang cho nạn nhân. Nếu không, chỉ e cái công ty này phải đền bù thiệt hại lên tới vài trăm nghìn nhân dân tệ, chưa kể còn phát sinh phí tìm kiếm xác chết!"

Luận Điểm Tích nghe Khang Tiến nói rất có lý, bèn gật gù đồng ý. Dù sao người cũng đã chết rồi, cứ đổ hết lỗi về phía anh ta là cách làm tốt nhất hiện nay.



Rầm...

Tiếng cửa mở mạnh khiến Luận Điểm Tích và Khang Tiến đều bị dọa cho giật mình, nhăn mặt quay lại toan mắng cho kẻ kia một trận. Nhận ra người vào là một cổ đông lớn của công ty, Ngô Thạch, ánh mắt hai người cũng dịu lại.





Ngô Thạch bước vào với vẻ mặt hốt hoảng, nhìn hai người còn lại bằng ánh mắt hoang mang thấy rõ, run rẩy mà nói:

"Phen này công ty chúng ta tiêu đời rồi!"

Luận Điểm Tích và Khang Tiến đều trợn tròn mắt, vội vàng hỏi lại ngay lập tức:



"Sao vậy ông Ngô? Chẳng lẽ người chết có vai vế không phải dạng tầm thường hay sao?"

Đôi chân Ngô Thạch không còn đứng vững được nữa. Ông ta ngồi phịch xuống chiếc ghế còn lại, ngửa cổ lên trời mà lắp bắp đáp không ra hơi:



"Anh ta... anh ta... là... con rể nhà họ... họ Triệu!" Ngay lúc này, ở bên trong phòng chính của bệnh viện việt dã nơi Tô Thạc Hiên đang nằm điều trị, có một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra: Ba người đàn ông to lớn đang chắp hai tay ra phía trước, đầu cúi gằm xuống, điệu bộ nhún nhường, sợ sệt mà cung kính trước một người con gái.

Triệu Hinh ngồi ngả lưng ra sau ghế, chân vắt lên nhau, cao ngạo nhìn vào ba kẻ trước mặt mà hỏi:

"Hiện tại chồng tôi chưa biết sống chết thế nào, phía công ty các ông tính sao đây?"



Ba người này chính là đám người Luận Điểm Tích. Sau khi cùng nhau thảo luận một hồi, ba người họ quyết định tới gặp Triệu Hinh để bàn bạc cho kín kẽ.

Luận Điểm Tích xoa xoa hai tay, bộ dạng cung kính nói:



"Triệu Hinh tiểu thư, về sự cố không đáng có này phía công ty chúng tôi rất lấy làm tiếc!"

Nuốt một ngụm nước bọt xong, Luận Điểm Tích sợ sệt nói tiếp:

"Thế nhưng, bên công ty chúng tôi cũng chỉ làm ăn nhỏ. Chúng tôi, chúng tôi thật sự không nghĩ Tư thiếu gia đêm hôm lại ra vách núi ngắm cảnh, để xảy ra cơ sự như ngày hôm qua."



"Ý ông là công ty hoàn toàn không chịu nhận trách nhiệm về phía mình, mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều do chồng tôi tự làm, tự chịu hay sao?"

Triệu Hinh nhếch miệng, gằn giọng nói.




Cô ta nào có thương tiếc gì trước cái chết của chồng mình. Chẳng qua, Triệu Hinh muốn lên nước mà bắt nạt, đe dọa đám người ngu xuẩn trước mặt một trận cho đã. Kể ra, làm người lắm tiền nhiều của, vai vế thuộc vào hàng đẳng cấp, lại còn có quyền chức quả thật sung sướng, tùy ý mà lộng quyền, chỉ đạo người khác.

Gia thế nhà họ Triệu không thuộc dạng tầm thường, sự tàn nhẫn và độc đoán của Triệu Tư Mỗ đã lan rộng ra khắp Giang Châu. Bởi vậy, trước cơn tức giận của thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh kia, cả đám người chỉ còn biết cúi gằm mặt, không ngừng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

Ngô Thạch lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng tự trấn an bản thân:"Không được nhu nhược trước đàn bà. Cô ta cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi!"



"Triệu Tiểu thư, chúng tôi sẽ tiến hành đền bù như phía bên cô đặt ra. Đồng thời bên công ty cũng sẽ tiến hành tìm kiếm thi thể của Tư thiếu gia, trao trả về cho phía gia đình lo hậu sự. Cô thấy như thế có được không?"

Nhún nhường, nhục nhã như thế này là cách tốt nhất họ phải làm. Nếu còn cứ khăng khăng chống lại bên nhà họ Triệu, chắc chắn công ty du lịch này cũng sẽ bay hơi sau một đêm. Dù sao thì, cố gắng chịu lỗ một khoản, rồi lại cật lực chặt chém khách du lịch để thu hồi vốn há chẳng phải bay hơn rất nhiều sao.



"Tìm kiếm thi thể ư?"

Triệu Hinh bất ngờ cất giọng hỏi ngược lại Ngô Thạch.

"Vâng vâng, Triệu đại tiểu thư, phía bên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm kiếm thi thể và chi trả toàn bộ hậu sự cho Tư thiếu gia!"



Luận Điểm Tích vội vàng nói chen vào, trong lòng tràn ngập hy vọng. Mong sao bà cô nội kiêu ngạo này sẽ gật đầu đồng ý. Bằng không ông ta chỉ còn biết từ chức mà về quê làm ăn thôi.

Khóe môi Triệu Hinh chợt cong lên, một vẻ tàn nhẫn hiện lên trong ánh mắt của cô ta. Cô ta đứng dậy, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đáp:



"Hừ, tôi không bảo các người phải tìm kiếm thi thể Tư Kiệt!"

Ba người Luận Điểm Tích nghe Triệu Hinh nói thì không khỏi giật mình kinh ngạc, tròn mắt mà nhìn nhau đầy thắc mắc. Người chết dưới núi kia là chồng của cô ta, mà cô ta lại không có ý định tìm kiếm xác. Đây quả là một tin tức động trời!

Nhận ra vẻ mặt ngơ ngác của ba gã đàn ông ở phía dưới, Triệu Hinh nhếch miệng cười khẩy, vênh mặt nói:



"Tôi sẽ không bắt bên công ty các người đứng ra chịu trách nhiệm. Mọi sự việc không may xảy ra này, đều là do Tư Kiệt tự làm tự chịu. Nhưng với một điều kiện..."

Nói đến đây, Triệu Hinh ngừng lại một lúc. Sau đó, dưới sự trông mong của ba kẻ kia, cô ta bèn nói tiếp, ngân dài giọng ra mà mở lời đe dọa:



"Tuyệt đối không được tiến hành tìm kiếm xác!"...

Trong đầu ba gã đàn ông đều khẽ nổ một tiếng.

"Tuyệt đối không được tiến hành tìm kiếm xác!" Yêu cầu này của Triệu Hinh nghe tưởng chừng như rất vô lý, nhưng thực chất lại là mong muốn của chính vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng cả cô ta.



Nếu bên công ty du lịch tiến hành tìm kiếm, ắt cảnh sát sẽ tiến hành khám nghiệm hiện trường, tìm nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết của Tư Kiệt.

Đến khi đó, những dấu vết ẩu đả đêm qua giữa anh và Tô Thạc Hiên sẽ bị tìm thấy. Chưa biết chừng âm mưu giết người của Tô Thạc Hiên và Triệu Hinh sẽ bị bại lộ. Mọi chuyện đều vỡ lở, tới khi đó nhà họ Triệu chỉ còn nước ngóc đầu xuống biển cũng không rửa hết ô danh.



Đương nhiên, điều kiện này mà Triệu Hinh đưa ra lại quá dễ. Phía hưởng lợi nhất lúc này đó chính là công ty du lịch núi Lưỡng Sinh. Mặc dù có vụ chết người ngay ở đây nhưng bên thiệt hại không cần chịu bồi thường hay nhận trách nghiệm, hơn nữa còn đổ tất cả mọi tội lỗi cho chính Tư Kiệt. Vì vậy, Luận Điểm Tích và hai kẻ còn lại nhanh chóng gật đầu lia lịa, cười sung sướng tới nỗi không dám tin đây là sự thật.

Thành ra, công ty du lịch Lưỡng Sinh không lo bị lỗ vốn rồi!

Tô Thạc Hiên vì bị thương không nhẹ nên được nằm trong phòng hồi sức đặc biệt. Miệng hắn vẫn luôn trong tình trạng sưng tấy, không thể nhai được thức ăn nên Triệu Hinh sai người nấu cháo để hắn húp dễ dàng.



Triệu Hinh vừa ngồi ăn táo bên cạnh giường bệnh, vừa đắc ý nhìn Tô Thạc Hiên cười cười:

"Lần này giải quyết được Tư Kiệt, anh là người có công lao lớn nhất. Nói đi, anh thích gì nào?"



Tô Thạc Hiên vì đau, vẫn chưa thể nói được gì nhiều. Vậy nên hắn chỉ gật gật đầu, sau đó đưa tay vuốt nhẹ lên đùi Triệu Hinh, ánh mắt lộ rõ vẻ mặt xấu xa.

Trong suốt ngày hôm đó, không một ai thương tiếc cho Tư Kiệt, ngoại trừ Triệu Nhạc. Cô vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy. Trong thâm tâm Triệu Nhạc, cô luôn nghĩ Tư Kiệt vẫn chưa chết, anh chỉ là đang hôn mê hoặc đã được một người tốt bụng nào đó cứu đi rồi.

Nghĩ là làm, Triệu Nhạc bèn cầm lấy điện thoại, ấn số. Liền sau đó, một giọng nam thâm trầm vang lên ở đầu dây bên kia:



"Vào việc chính luôn đi!"

"Giúp tôi, tìm người! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"



Một lời nói ra này của Triệu Nhạc vang lên, người đàn ông bên kia chỉ khẽ im lặng. Một giây sau, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút...tút... kéo dài ra mãi.

Triệu Nhạc đứng bên cửa sổ phòng khách sạn, đưa mắt nhìn xuống bên dưới chân núi. Ở nơi đó đang bạt ngàn những chùm hoa cẩm tú cầu đủ màu đủ sắc, rung rinh dưới ánh nắng mặt trời.

Tư Kiệt, liệu có nằm trong số đó không?...


------------------