"Không nói đến Ngọc Lộ Hoàn là bí phương bất truyền (phương pháp bí mật không truyền ra ngoài) củaKhuynh Vân Tông ta, chỉ nói đến thời gian luyện chế, cũng không đúng. Muốn luyện chế thành Ngọc Lộ Hoàn, chậm thì yêu cầu dăm ba bữa, ngươi lấy nửa ngày này tới lừa gạt chúng ta, chẳng lẽ là xem ta như tiểu hài tử dễ lừa gạt?" Bạch Vân Tiên cười lạnh, nàng căn bản không tin cái chai này chính là Ngọc Lộ Hoàn.
Phương pháp luyện chế Ngọc Lộ Hoàn là độc hữu của Khuynh Vân Tông, người khác căn bản không biết Ngọc Lộ Hoàn yêu cầu luyện chế phải mất bao lâu, Quân Vô Tà muốn tùy tiện tìm chút đan dược để trong cái chai, lại dùng chút thời gian đi lừa gạt người, thật sự là đáng chê cười.
Chỉ là thời gian luyện chế này hoàn toàn không đúng!
"Mới vừa rồi, nếu như ngươi nhận sai, nói lời xin lỗi, ta sẽ không tính toán. Nhưng ngươi lấy hàng kém thay hàng tốt, bại hoại thanh danh Khuynh Vân Tông ta, việc này đã có thể không đơn giản như vậy. Nếu như mỗi người đều có thể tùy tiện này đó, nói là đồ vật của Khuynh Vân Tông ta, kia đem Khuynh Vân Tông chúng ta đặt ở chỗ nào?" Bạch Vân Tiên cười lạnh. Mặc Thiển Uyên nhìn lướt qua muốn mở miệng, lời nói của nàng, là muốn Mặc Thiển Uyên mở miệng.
"Ba đến năm ngày?" Quân Vô Tà nâng mắt lên, nhìn Bạch Vân Tiên hùng hổ doạ người.
Bạch Vân Tiên cười lạnh.
"Không bằng ngươi nghiệm chứng rồi lại nói."
Cùng với hao hết môi lưỡi giải thích, không bằng dùng sự thật chứng minh hết thảy.
"Không có cái tất yếu kia." Bạch Vân Tiên hừ lạnh một tiếng, làm bộ muốn đem bình dược trong tay ném văng ra.
Mặc Thiển Uyên lập tức đứng dậy, con ngươi thâm thúy hiện lên kiên quyết, "Bạch cô nương cần gì phải võ đoán như thế, khúc chiết thị phi, chỉ cần nghiệm chứng một cái liền có thể biết được, hay là Bạch cô nương lo lắng, chính mình nhận không ra Ngọc Lộ Hoàn?" Tay của Mặc Thiển Uyên giấu ở trong tay áo âm thầm nắm lại, đối với lời nói của Bạch Vân Tiên về thời gian luyện chế Ngọc Lộ Hoàn, làm hắn trong lòng xáo trộn.
Nhưng khi Mặc Thiển Uyên nhìn đến biểu tình bình tĩnh của Quân Vô Tà, tâm hắn vừa động lại không biết vì sao buông xuống.
Biểu tình của nàng vẫn như cũ, phảng phất cái gì cũng đều chưa từng phát sinh, càng không có hoảng loạn sau khi mưu kế bị chọc thủng.
Hắn nên tin nàng, Mặc Thiển Uyên nói như vậy với chính mình.
Đối với Quân Vô Tà là tín nhiệm vô điều kiện, Mặc Thiển Uyên ngăn trở Bạch Vân Tiên nói, thậm chí còn dùng miệng lưỡi nghi ngờ, bức Bạch Vân Tiên nghiệm chứng.
Không sai, là bức nàng.
"Thái Tử điện hạ, lời này của ngươi là có ý tứ gì?" Sắc mặt của Bạch Vân Tiên càng thêm khó coi.
"Đan dược của Khuynh Vân Tông tự nhiên lợi hại, nhưng ta tin tưởng lý lẽ của Khuynh Vân Tông là minh bạch, bất luận Vô Tà nàng có hay không luyện chế ra Ngọc Lộ Hoàn, Bạch cô nương đều hẳn là nên nghiệm chứng, nếu không chẳng phải là làm người hoài nghi Bạch cô nương là bởi vì không có cách chuẩn xác nghiệm chứng Ngọc Lộ Hoàn thật giả, mới nóng lòng tiêu hủy chứng cứ như vậy?" Mặc Thiển Uyên đưa ra quyết định, liền hoàn toàn quán triệt đi xuống.
Bạch Vân Tiên đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nếu như nàng không nghiệm chứng, chẳng phải là muốn để mọi người cho rằng sự thật đúng là theo như lời của Mặc Thiển Uyên?
"Thái Tử điện hạ đây là có tâm muốn bao che Quân Vô Tà? Một khi đã như vậy, ta đây liền như ngươi mong muốn, chỉ là nếu nghiệm ra thứ này là giả, như vậy Thái Tử điện hạ cũng giống như Quân Vô Tà, cố ý bôi nhọ Khuynh Vân Tông ta." Bạch Vân Tiên lạnh lùng mở miệng.
"Có thể." Mặc Thiển Uyên âm thầm cắn răng, hắn muốn đánh cuộc một phen.
Mặc Huyền Phỉ âm thầm cười lạnh, hắn không phải là không mở đường cho Mặc Thiển Uyên, mà đây là Mặc Thiển Uyên tự đưa chính mình tới cửa tìm chết.
Bất luận Mặc Thiển Uyên có hay không quyền thế của Thái tử, hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ vì thanh danh bên ngoài nhất định không thể tự mình động thủ, nhưng nếu là Mặc Thiển Uyên chọc tới Khuynh Vân Tông, như vậy không cần bọn họ ra tay, trực tiếp dựa vào danh tiếng của Khuynh Vân Tông, liền có thể áp chết Thái tử.
Mặc Thiển Uyên a Mặc Thiển Uyên, ngươi thật sự là ngu xuẩn không có thuốc chữa, vì một nữ nhân như vậy, cư nhiên dám bức bách Bạch Vân Tiên?