Mặc Huyền Phỉ tuyệt không sẽ thừa nhận, chính trong lòng mình thật sự sinh ra ý nghĩ như vậy.
"Làm phiền Nhị đệ quan tâm." Mặc Thiển Uyên không nóng không lạnh trả lời, "Không biết Nhị đệ hôm nay đến đây, có chuyện gì sao?"
"Bất quá là đến thăm hoàng huynh, nghe nói hoàng huynh gần đây thân thể có điều chuyển biến tốt đẹp, vì thế đệ cảm thấy cao hứng, đây là Ngọc Lộ Hoàn do Vân Tiên luyện chế, có thể bồi bổ thân thể, hy vọng hoàng huynh vui lòng nhận cho." Mặc Huyền Phỉ khách khí mở miệng, cùng Bạch Vân Tiên ở một bên ngồi xuống, đem một lọ đan dược đặt lên trên bàn.
Mặc Huyền Phỉ nói thật dễ nghe, chính là ân cần này không khỏi đến hơi chậm.
Quân Vô Tà buông đôi mắt xuống, không có hứng thú lãng phí thời gian cùng nhân vật như vậy.
Nếu trước đây, Mặc Thiển Uyên có lẽ sẽ bởi vì Đan dược của Bạch Vân Tiên mà tâm tình phập phồng, nhưng trong khoảng thời gian này, thân thể hắn được Quân Vô Tà điều trị, rõ ràng đang chuyển biến rất tốt đẹp, hiện giờ đừng nói đến Đan dược của Bạch Vân Tiên, liền tính là đan dược của sư phụ nàng luyện chế, chỉ sợ cũng không thể làm Mặc Thiển Uyên hiện lên nụ cười trên miệng.
Trong cảm nhận của Mặc Thiển Uyên, Quân Vô Tà mới là thần y đệ nhất trong lòng hắn.
"Vậy đa tạ." Mặc Thiển Uyên bất động thanh sắc đáp lời, lại cũng không có chủ động nhận lấy đan dược, chỉ là không mặn không nhạt đáp lời như vậy.
Sắc mặt của Mặc Huyền Phỉ có vẻ không tốt lắm, hắn theo bản năng nhìn về phía Bạch Vân Tiên, quả nhiên, Mặc Thiển Uyên chậm trễ, đã làm Bạch Vân Tiên có chút không vui.
"Thái tử chính là chướng mắt Ngọc Lộ Hoàn này?" Bạch Vân Tiên bỗng nhiên mở miệng, bộ dáng cao lãnh, không có chút nào bởi vì thân phận của đối phương là Thái tử mà có nửa điểm khiêm tốn.
Nàng là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, bất luận tới nơi nào, đều luôn được người tôn sùng, Đan dược trong tay nàng càng là người khác cầu đều cầu không được, nhưng tới Thích Quốc hoàng thành này rồi, nàng lại lặp đi lặp lại nhiều lần vấp phải trắc trở. Đầu tiên là Quân Vô Tà không cảm kích từ chối nàng ra tay trị liệu, sau lại ở Quỷ Thị tao ngộ với một cái lão nhân không biết điều, mà ngay cả dược của sư phụ nàng đều chướng mắt, liên tiếp chạm vào hai cái đinh, đã làm cao ngạo tự tôn của Bạch Vân Tiên thập phần bất mãn, hiện giờ Thái tử thế nhưng cũng không có ngoại lệ, giống như hoàn toàn thấy chướng mắt Ngọc Lộ Hoàn của nàng.
Điều này làm Bạch Vân Tiên không cách nào chịu đựng, tư chất về y thuật của nàng cực cao, nếu không cũng sẽ không được tông chủ thu làm đệ tử, bất luận là ở Khuynh Vân Tông hay là nơi nào khác, ai không đối với nàng về thiên y bách thuận, mang tôn sùng đầy người.
Hiện giờ, Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên trước sau đều cho nàng một cái đinh mềm, thực sự làm tâm tư cao ngạo của nàng bị đâm xuống hai cái.
"Bạch cô nương sao lại nói lời này? Thân thể ta cũng không quá đáng ngại, bất quá là không muốn lãng phí bảo bối này thôi." Mặc Thiển Uyên ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu tình lại không có nửa điểm thành ý.
Bạch Vân Tiên cắn chặt răng, nàng không ngu, sẽ nhìn không ra Mặc Thiển Uyên là nói cho có lệ.
Mắt thấy sắc mặt của Bạch Vân Tiên càng ngày càng khó coi, Mặc Huyền Phỉ lập tức nói sang chuyện khác, "Hoàng huynh nhiều ngày nay hứng thú không tồi, chỉ là vì đệ là đệ đệ nên không thể không khuyên hoàng huynh, cùng người nào đó tiếp xúc quá mức thân mật cũng không phải là chuyện tốt gì, dù trang điểm hoàn mỹ như thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, hoàng huynh chớ nên bị người mê hoặc." Ánh mắt của Mặc Huyền Phỉ lúc nói, tự nhiên mà dừng ở trên người Quân Vô Tà.
Từ khi hắn vào điện đến bây giờ, Quân Vô Tà ngay cả nửa con mắt đều không có liếc qua nhìn hắn một cái, cái này làm cho Mặc Huyền Phỉ có chút không vui.
Hắn không cần Quân Vô Tà là một chuyện, Quân Vô Tà mang tư thế một bộ kiêu căng lại là một chuyện khác.
Người luôn mang nội tâm có chút tuỳ tiện, lúc trước vị Quân Vô Tà kia đối với Mặc Huyền Phỉ tình thâm như biển, với tâm lưu luyến si mê, lại bị Mặc Huyền Phỉ để qua một bên không màng, thậm chí cảm giác chán ghét sâu sắc.