Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 470: Bẽ Mặt Liên Hoàn Kiểu Thứ Hai (4)




Phạm Cẩm gật đầu, vội càng kiểm tra vết thương trên người thiếu niên kia. Có lẽ là do vết thương quá nặng nên khi cầm lấy tay người kia hắn dùng lực hơi mạnh khiến cho thiếu niên có chút đau điếng.

Tuy nhiên, ngay khi Phạm Cẩm cúi đầu kiểm tra vết thương trên người thiếu niên kia thì đột nhiên trong đáy mắt tên thiếu niên lóe lên vẻ sát ý, những thiếu niên đang giả vờ ngã trên mặt đất bất ngờ đứng dậy, nắm chặt dao găm giấu ở trong áo rồi lao về phía Phạm Cẩm định đâm xuống!

Phạm Cẩm bất chợt nhận ra một tia nguy hiểm, đang định quay người lại thì phát hiện hai tay của mình đang bị thiếu niên kia giữ chặt, khi hắn ngẩng đầu lên đã không còn là ánh mắt sợ hãi như vừa nãy mà là một ánh mắt tràn đầy tia hiểm độc.

“Phạm sư huynh, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi đó, ngươi hãy ngoan ngoãn yên ngủ đi!” Thiếu niên kia bất thình lình cười phá lên, cơ thể hơi ngả về phía sau, vết máu ở hai bàn tay lúc này mới lộ ra, trên tay hắn đeo một đôi găng tay nửa ngón, mơ hồ tản ra linh khí.

Phạm Cẩm hít vào một ngụm khí lạnh, giới linh hệ của tên thiếu niên này rõ ràng chỉ là giả, găng tay của hắn ta mới là giới linh thật, cũng tại hắn không phòng bị nên mới để cho thiếu niên kia chế trụ, nhưng dù có là Phạm Cẩm hắn thì cũng không thể lập tức mà thoát ra được!

Người từ bốn phương tám hướng đang lao về phía hắn ngày càng gần, trong nháy mắt, dao găm trong tay bọn họ đã gần đâm trúng Phạm Cẩm.

Bỗng một tia sáng lóe lên trước mặt mọi người, nhanh như chớp, hai tay thiếu niên vốn dĩ đang gắt gao nắm chặt tay Phạm Cẩm đã không còn, đến khi hắn kịp khôi phục lại tinh thần thì đã không thấy đôi tay vừa nắm chặt tay mình đâu, chỉ thấy mười đầu ngón tay thiếu niên kia đã bị chém đứt triệt để! Tiếp theo đó là máu từ vết thương của hắn ta ào ào túa ra!

“Á á á…!” Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng thiếu niên kia, hắn giơ hai tay quỳ sụp xuống mặt đất.

Tia sáng kia ngay sau đó lao tới bên cạnh Quân Vô Tà, trong nháy mắt hiện ra Phi Yên khuôn mặt tươi cười, trên tay hắn là Phạm Cẩm vẻ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Ta bảo này, có tinh thần trọng nghĩa không phải là chuyện xấu, nhưng trước khi làm việc gì, lão huynh ngươi có phải nên động não chút không?” Phi Yên buông hắn ra, bất lực liếc nhìn Phạm Cẩm trước mặt.

Đáy mắt Phạm Cẩm vẫn chưa hết khiếp sợ, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Thiếu niên kia bị chặt đứt mười ngón tay vẫn đang gào khóc, những người còn lại vừa nãy định công kích Phạm Cẩm giờ đứng đơ một chỗ không nhúc nhích nổi. Hơn hai mươi thanh niên này ban đầu còn tỏ ra đau khổ giãy giụa trên mặt đất, lúc này tất cả đều đã đứng lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Quân Vô Tà đứng sau lưng Phạm Cẩm.

“Rốt cuộc… Đã xảy xa chuyện gì vậy?” Phạm Cẩm đưa mắt nhìn đám thiếu niên đang khỏe mạnh bình thường, dù hắn có ngu ngốc cũng nhìn ra được bọn họ căn bản không bị thương, máu trên người cũng chỉ là là do bọn họ cố ý bôi lên mà thôi.

“Rõ ràng, đây chỉ là một cái bẫy!” Kiều Sở thong thả đi tới bên cạnh Phạm Cẩm, vỗ vỗ vào bả vai hắn: “Ta còn tưởng ngươi đã phát hiện ra, là đang cố ý phối hợp, hóa ra ngươi thực sự không biết gì sao?”

“Ta… Biết cái gì?” Đầu óc Phạm Cẩm hiện giờ đang rối tung cả lên, căn bản không thể nghĩ ra được gì.

“Những người này căn bản không cần ngươi phải cứu, sở dĩ bọn họ xuất hiện ở nơi này chính là để lấy mạng ngươi đó!” Kiều Sở có ý tốt mà mở miệng.

“Cái gì?” Sắc mặt Phạm Cẩm trở nên trắng bệch, trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra, hơn hai mươi người kia đang tụ tập về phía bọn họ, các con giới linh hệ thú vừa bị bọn chúng triệu hồi ra, để lộ hàm răng nanh sắc bén hướng về phía họ.

“Phạm Cẩm, hôm nay ngươi đừng nghĩ đến việc sống sót mà rời khỏi khu rừng này. Nếu ngươi không muốn liên lụy đến những người khác, tốt nhất thắt dây chịu trói đi!” Người dẫn đầu đám thiếu niên kia ánh mắt ác độc nhìn về phía Phạm Cẩm.