Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 452: Rừng Rậm Linh Vũ (2)




Kiều Sở dựa theo sự dặn dò của Quân Vô Tà, sau khi bôi xong truyền bình đó một vòng, mỗi người đều làm theo một lượt.

Sau khi Quân Vô Tà làm xong thì nằm trên chạc cây, Hắc Miêu ngủ trên đỉnh đầu nàng, đuôi lông xù từ trên cành cây rũ xuống, đưa qua đưa lại.

"Meo."

Rừng rậm này hơi giống nơi đó.

Quân Vô Tà híp đôi mắt lại, mười mấy năm đầu của kiếp trước, ma quật đó ở trong một khoảng rừng rậm um tùm, xung quanh không người, vắng vẻ khép kín.

Không muốn hồi tưởng mọi thứ của quá khứ nữa, Quân Vô Tà chậm rãi nhắm mắt lại.

Khi tia nắng đầu tiên của sáng sớm rơi trên mặt đất, một trận tiếng rú vang lên đánh thức mọi người đang ngủ trên cây.

Theo tiếng rít chói tai ấy càng ngày càng gần, lá trên cây cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

"Linh thú?" Phi Yên kinh hãi ngồi dậy, tiếng thú gầm động trời đó thực sự chói tai.

Phạm Cẩm cũng đã ngồi dậy, hắn khẽ chau mày: "Bây giờ chúng ta đang ở biên giới của rừng rậm Linh Vũ, nơi này không thể xuất hiện linh thú cấp cao cho lắm."

Theo giọng của Phạm Cẩm, mấy bóng hình tán loạn hoang mang từ trong rừng rậm chạy ra. Tổng cộng 17 người, trên người họ mặc phục sức của đệ tử học viện Phong Hoa nhưng bây giờ, họ sớm đã không còn sự vinh quang sáng sủa như trong học viện những ngày trước. Ai nấy người đầy bụi đất không nói, y phục trên người cũng đã tả tơi không chịu được. Trên người mấy tên thiếu niên trong đó đều bị thương, máu tươi nhuộm đỏ y phục của họ. Họ lại điên cuồng chạy thoát thân với gương mặt kinh sợ, không thể kiêng dè tình trạng vết thương.

Thiếu niên cả đường chạy như điên đã thở dốc, bọn họ dựa lưng vào mấy cây cổ thụ cứng cáp, không hề có sức lực chạy thoát mạng nữa.

Một đám hồ lang từ trong rừng tìm mùi máu tanh đuổi tới rất nhanh, số lượng khoảng hơn ba mươi, bốn mươi con!

Hồ lang chỉ là linh thú bình thường, thể tích của chúng nhỏ hơn sói rất nhiều, lực công kích cũng không mạnh. Nếu gặp phải hồ lang, người chỉ cần thức tỉnh giới linh căn bản cũng có thể ứng phó. Chỉ là những hồ lang này là linh thú tính quần cư, ít là mấy con, nhiều thì hàng trăm, do một con thủ lĩnh lãnh đạo bắt mồi.

Một con hồ lang không hề khó đối phó nhưng lực công kích của mấy chục con hồ lang thì tăng thành gấp bội rồi.

Tuy thân hình hồ lang nhỏ nhưng cực linh hoạt, bản tính của chúng xảo trá, sẽ phối hợp với nhau để tiến hành săn mồi.

Đội đó trốn đến nơi đây thật sự là vận may kém đến cực điểm. Các thiếu niên mò đường cả đêm trong rừng rậm Linh Vũ, kết quả lại vì tầm nhìn quá yếu nên lạc đường, quanh quẩn một nơi cả đêm, lại không cẩn thận gặp phải một đám hồ lang như vậy, chật vật cả đêm, sớm đã sức cùng lực kiệt, lập tức luống cuống tay chân. May là có mấy học sinh cũ trấn thủ, họ mới có thể trốn chạy đến bây giờ.

Nhưng những học sinh cũ đó đa số đã bị thương, hồ lang lại truy đuổi cấp bách không tha, hoàn toàn không có ý bỏ qua cho bọn họ.

"Đáng chết, lại bị một đám hồ lang như vậy bức đến nơi này." Cánh tay một học sinh cũ bị hồ lang cắn xuyên, bốn vết thương máu không ngừng chảy máu tươi, chỉ có thể xé áo quấn lên sơ cứu.

"Ta... Ta chạy hết nổi rồi." Một thiếu niên thở hổn hển dựa trên cây khô, trên khuôn mặt nhợt nhạt rải đầy mồ hôi, cánh môi cũng mơ hồ tái xanh.

"Tử Mộ, chúng ta không thể ngừng!" Học sinh cũ bị thương nhịn nỗi đau đớn kịch liệt thét với thiếu niên đó.

Trong đầu Lý Tử Mộ trống rỗng một khoảng, tay chân vì điên cuồng chạy nhanh đã bắt đầu không ngừng co giật, trên mặt viết đầy vẻ khóc không ra nước mắt.