Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 443: Đến Lúc Rồi (2)




Quân Vô Tà đứng dậy đi ra khỏi phòng, Phạm Trác thấy vậy cũng vội vã đứng lên đuổi theo.

Người trong học viện luôn không ngừng chửi rủa Quân Vô Tà, chỉ cần thấy nàng xuất hiện thì cái miệng của họ càng không thể kiềm chế nổi.

“Trở về nói lại với những con chó kia, săn linh… ta sẽ đi, nếu đã muốn ép ta đi vậy thì sau khi ta đi, bọn chúng đừng có hối hận!” Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn những thiếu niên trước mặt, giọng nói lạnh tanh như một thanh đao sắc bén, chọc thủng bầu không khí huyên náo kia.

Đám thiếu niên nghe Quân Vô Tà nói xong lại càng hoảng sợ, vừa nãy còn muốn phản bác lại thì bất chợt phát hiện ra, ẩn dưới hàng mi kia là ánh mắt lạnh như băng, ẩn chứa tia nhìn xuyên thấu tâm can. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đó làm cho đám thiếu niên kia co rụt toàn thân lại, trong nháy mắt dũng khí của bọn họ đã hoàn toàn bị thiêu rụi, chỉ dám âm thầm chửi rủa vài câu rồi mau chóng chuồn đi.

Đợi cho đám thiếu niên kia đi hết rồi, Phạm Trác lúc này mới mở miệng nói: “Tiểu Tà, ngươi muốn tham gia săn linh thật sao? Những lời ngươi vừa nói lúc nãy là có ý gì?”

Ngày săn linh là sự kiện nửa năm một lần của học viện Phong Hoa, mỗi khi đến ngày săn linh, các học sinh của học viện Phong Hoa sẽ được cử vào rừng Linh Vũ để săn lùng linh thú, sau khi giết linh thú có thể lấy được linh thạch, đồng thời có thể rèn luyện cho các đệ tử về năng lực thực chiến. Chỉ có điều, diện tích của rừng Linh Vũ vô cùng rộng lớn, hơn một ngàn đệ tử vào rừng cũng chỉ giống như kim rơi đáy biển. Vả lại các linh thú trong rừng, cấp độ từ thấp đến cao đều có, chỉ cần không cẩn thận chọc tới mãnh thú thì ngay lập tức có thể biến thành thức ăn trong bụng nó. Bình thường vào ngày săn linh đều sẽ có đám tang của đệ tử học viện Phong Hoa ngay trong rừng Linh Vũ này.

Ngoài bản bộ học viện Phong Hoa ra thì phân bộ cũng sẽ tham gia vào ngày săn linh, mà lần nào thương tích của phân bộ cũng là nghiêm trọng nhất.

Trong ngày săn linh, phải đem tân sinh theo, đồng thời trong toàn bộ quá trình săn linh phải mang theo các tân sinh để cùng tiến hành. Đây cũng là lý do đầu tiên mà các đệ tử không muốn đem các tân sinh theo.

Bởi vì vốn dĩ rừng Linh Vũ đã cực kỳ nguy hiểm, bản thân có thể bình yên vượt qua bảy ngày hay không vẫn còn là một ẩn số, đằng này còn phải đem theo một tên đệ tử vừa mới nhập học, thật không mấy người có thể lạc quan nổi.

Linh lực của Quân Vô Tà tuy đã có tranh linh, nhưng giới linh của nàng…

Ánh mắt Phạm Trác không tự chủ được mà nhìn về phía Hắc Miêu đang nằm trên vai Quân Vô Tà kia.

Tiểu Hắc rất đáng yêu, nhưng năng lực chiến đấu thì…

“Ở lại đây hơi lâu rồi, có lẽ ta nên quay về học viện thôi.” Quân Vô Tà khẽ nheo mắt, nhiều người “mong” nàng trở về như vậy, nàng vẫn là nên để bọn họ thỏa mãn mong đợi mới phải.

Vẻ mặt Phạm Trác không khỏi sửng sốt, sốt ruột nói: “Tiểu Tà, ngươi không cần phải để ý đến những người đó, ta và đại ca đều biết ngươi không phải là người như vậy, ngươi thực sự không cần bởi vì họ mà thay đổi phương pháp của ngươi đâu. Ngươi ở đây không phải rất tốt sao, ngươi đã cứu mạng ta, là ân nhân của ta. Ta biết tất cả những điều này đều là do A Tĩnh, ngày mai ta sẽ lập tức bảo hắn quay trở về học viện, ngươi… đừng đi mà.” Giọng nói Phạm Trác tràn đầy vẻ cầu khẩn, khuôn mặt tái nhợt vì lo âu của hắn càng lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Quân Vô Tà lại lắc đầu.

“Ta trở về không liên quan gì đến những người đó, đấy chỉ là do ngươi nghĩ thôi.”

A Tĩnh cùng lắm chỉ là một con cờ, Quân Vô Tà không có tâm tư mà đi so đo với loại người vừa ngu ngốc vừa không biết suy nghĩ đó. Hai ngày vừa qua, tất cả đám đệ tử trong tiểu viện này nhục mạ nàng như thế nào nàng đều nghe thấy rất rõ. Bọn họ không những châm chọc nhục mạ nàng mà ngay cả những người không xuất đầu lộ diện cũng không ngừng đả kích nàng rời khỏi tiểu viện Trúc Lâm.

Nếu như lúc này nàng quay trở về học viện, thì tất nhiên đó là bởi vì muốn tham gia ngày săn linh.

Mà mục đích của những người đó, không phải cũng như vậy sao?

Chỉ là…

Nếu nàng thật sự trở về, bọn họ tốt nhất đừng nên hối hận, mà dù có hối hận thì…

Cũng muộn rồi!