Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 416: Bôi Nhọ (8)




Doãn Ngôn không đạt được mục đích, trong lòng có chút không vui, nghe thấy giọng nói nịnh bợ của Lý Tử Mộ, hắn quay đầu trợn mắt lườm.

Bênh vực lẽ phải?

Ai có hứng thú đi giúp cái loại rác rưởi như hắn!

Chính lúc Doãn Ngôn định bước ra, một bóng dáng hoạt bát bỗng chạy lại bên cạnh hắn.

“Ngươi và Tiểu Ngôn đã cùng là đệ tử của phân viện Phục Linh, hắn đương niên phải bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu ấm ức.” Một thiếu nữ đẹp tựa tiên nữ nhanh nhẹn đi tới, nụ cười tuyệt mỹ trên gương mặt vừa hé nở đã khiến Lý Tử Mộ trông như một tên ngốc.

Lý Tử Mộ ngây ngốc nhìn thiếu nữ đẹp tuyệt trần trước mặt.

“Ninh sư tỷ?” Doãn Ngôn nhẫn nhục nói, trước mặt Ninh sư tỷ mọi thứ đều phải kìm xuống.

Ninh sư tỷ cười dịu dàng, quay người nhìn Lý Tử Mộ đang ngây người, nói: “Có thể vào phân viện Phục Linh là số mệnh của ngươi, sau này phải chung sống hòa hợp với nhau.”

“Vâ... vâng... Ninh... Ninh sư tỷ.” Bị mỹ nhân trước mặt mê hoặc, Lý Tử Mộ như đánh rơi mất não, chỉ có thể nói theo Doãn Ngôn.

Ninh sư tỷ cười ôn nhu, ném ánh nhìn về phía Doãn Ngôn, sau đó rời khỏi phòng ăn.

Mãi đến khi bọn họ đi rồi, Lý Tử Mộ vẫn chưa thể định thần sau vẻ đẹp của thiếu nữ.

Sau khi rời phòng ăn, Doãn Ngôn có vẻ bất mãn.

“Ninh sư tỷ hà tất phí lời với loại rác rưởi đó, tuy sư phụ đã nhận hắn nhưng cũng không chỉ bảo hắn bất cứ điều gì.” Nhìn Ninh sư tỷ cười với hắn, Doãn Ngôn nghèn nghẹn trong lòng.

Lý Tử Mộ bản tính nhát gan, Doãn Ngôn khinh thường ra mặt.

Ninh sư tỷ nhìn vào mắt Doãn Ngôn, dần dần mỉm cười: “Tiểu Ngôn, ngươi cho rằng tên đệ tử Cố tiền bối đặc cách thu nhận chỉ là một nhân vật bình thường thôi sao? Lý Tử Mộ nhìn có vẻ ngốc nghếch kia có thể khiến Cố tiền bối chiếu cố, ắt hẳn phải có nguyên nhân, ngươi nên nhớ ngoài mặt có thể kết bạn với hắn, nếu có thể dùng không chừng sẽ là người hữu dụng nhất đối với chúng ta.”

Doãn Ngôn hơi sững sờ, vội vã thu lại vẻ mặt bất mãn, cúi đầu hành lễ: “Ninh sư thư dạy phải, là đệ ngu dốt.”

“Phục linh sư vốn đã hiếm, thêm một người cũng là thêm một phần sức mạnh, mặc dù Lý Tử Mộ có chút vụng về nhưng cũng là người dễ khống chế nhất, hơn nữa mâu thuẫn giữa hắn với Quân Tà là điểm yếu rất tốt. Lẽ nào ngươi không nhìn ra sự bảo vệ của Phạm Cẩm đối với Quân Tà ngày hôm nay, có phải Phạm Cẩm rất xem trọng nha đầu đó không? Nếu ngươi đã muốn thấy Phạm Cẩm không vui vẻ đến thế vậy thì dĩ nhiên có thể ra tay với tên tiểu sư đệ của hắn. Phạm Cẩm vốn làm việc cẩn trọng, muốn nắm thóp hắn cũng khó, tuy nhiên muốn bắt thóp Quân Tà lại vô cùng đơn giản.” Ninh sư tỷ khẽ cười, người có điểm yếu là người dễ đánh bại nhất.

Mắt Doãn Ngôn sáng ngời, lập tức hiểu ra ý của Ninh sư tỷ.

“Xin Ninh sư tỷ yên tâm, đệ sẽ chung sống hòa hợp với tên Lý Tử Mộ đó, đệ nhất định không để Quân Tà và Phạm Cẩm sống yên ổn.”

Ninh sư tỷ gật đầu hài lòng.

“Nếu như sau này Quân Tà không được ở lại học viện Phong Hoa thì thôi, lỡ được ở lại thì khéo mà lợi dụng Lý Tử Mộ, ngày tháng khổ sở của hắn chỉ mới bắt đầu thôi. Làm việc sạch sẽ một chút, đừng để người khác nhìn ra sơ hở, nếu có thể khiến Quân Tà gặp đại họa tự khắc sẽ kéo theo cả Phạm Cẩm của hắn, dù cho không liên lụy đi nữa cũng khó tránh khỏi bị viện trưởng khiển trách.”

“Vâng!”

Trong lúc Ninh sư tỷ và Doãn Ngôn đang bàn bạc làm cách nào để lợi dụng Quân Vô Tà hãm hại Phạm Cẩm.

Phạm Cẩm đã ném những phiền nào kia sang một bên, dẫn Quân Vô Tà đi hết quá nửa học viện Phong Hoa, đến khuôn viên khác ở một góc học viện.