Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 408: Thần chuyển ngoặt (3)




Doãn Ngôn hơi sững sờ, hắn cũng cảm thấy việc này hơi khó hiểu.

Tuy nhiên, trong lúc hai người vẫn đang mải nói chuyện thì bỗng xuất hiện những tiếng ồn ào truyền đến từ phòng ăn dưới lầu một.

Chỉ thấy một thiếu niên da trắng đang bước vào phòng ăn, xung quanh hắn là một đám người đang vây quanh. Từ dung mạo của hắn có thể thấy được có lẽ hắn còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.

“Tử Mộ, nghĩ đi nghĩ lại, hóa ra ngươi mới là đệ tử của phân viện Phục Linh à? Thế mà sáng sớm lại vẫn cùng chúng ta đến phân viện Thú Linh, lúc đầu ta cứ nghĩ sau này chúng ta có thể cùng nhau tu luyện, ai mà biết ngươi lại chẳng có một chút hứng thú, cứ thế phủi mông một cái mà gia nhập vào phân viện Phục Linh chứ.” Đám người vây quanh thiếu niên vừa nói vừa cười đùa rôm rả.

Thiếu niên kia bị mọi người vây quanh tỏ ra ngượng ngùng, khóe môi hắn khẽ nhếch có vẻ đắc ý lắm.

“Ta cũng không biết, lần trước tình cờ gặp sư phụ, không ngờ sư phụ lại nhìn trúng biểu hiện của ta, nhưng thực ra chỉ đáng làm trò cười mà thôi.” Lý Tử Mộ giả vờ cảm thán lắc đầu, đáy mắt tràn đầy đắc ý.

“Làm trò cười cũng không đến lượt ngươi, mà chính là cái đồ hàng giả kia làm rùm beng lên thì có!” Thiếu niên phụ họa cố ý liếc nhìn Quân Vô Tà đang ngồi yên lặng một góc, thấy nàng vẫn không hé răng nửa lời, hắn cố ý cao giọng, hận không thể khiến cho tất cả mọi người nghe được những gì hắn nói.

“Một số người không có bản lĩnh thì tốt nhất đừng nên ảo tưởng, chẳng qua là gặp may đúng vào thời điểm sát hạch thì được Cố tiền bối nhìn trúng, liền cho là mình thực sự có thể vào được phân viện Phục Linh, cũng không biết nhìn vào gương tự soi lại mình đi. Kết quả thì sao, không biết xấu hổ mà chạy đến phân viện Phục Linh, còn bị Cố tiền bối đuổi ra ngoài, để cho Cố tiền bối phải “điều động binh lực” bảo Tử Mộ trở lại phân viện Phục Linh, đây mới thực sự là điều đáng chê cười.”

Giọng nói của hắn ta lớn đến mức gần như tất cả mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy được.

Trước khi nghe những lời này, các đệ tử vẫn còn hiếu kỳ, không hiểu tại sao Quân Vô Tà mới ngày đầu tiên nhập học đã bị đuổi khỏi phân viện Phục Linh, nhưng giờ thì ai cũng đã hiểu rõ chân tướng.

Bọn họ cảm giác ngay từ đầu căn bản Cố Ly Sinh không phải là coi trọng Quân Vô Tà, người mà hắn coi trọng vốn dĩ là người khác, mà nàng ấy lại tự cho là đúng, nghĩ mình được nhìn trúng, không biết tốt xấu mà chạy đến phân viện Phục Linh, chắc hẳn là muốn cướp vị trí của Tử Mộ. Kết quả Cố Ly Sinh vừa gặp đã biết không phải người cần tìm, nên mới ngay lập tức đuổi Quân Vô Tà ra khỏi phân viện Phục Linh như vậy.

Trong nháy mắt, cảm giác hả hê đối với việc Quân Vô Tà bị đuổi đã biến thành sự khinh bỉ sâu sắc, còn trẻ như vậy đã trăm phương ngàn kế muốn “đục nước béo cò”, thật là làm cho người khác phải hổ thẹn thay.

Không ít người đang âm thầm nhổ nước bọt vào Quân Vô Tà, trong bụng không ngừng chửi rủa nàng, cho rằng nhân phẩm kém như vậy không xứng đáng được ở lại học viện Phong Hoa, nên cút đi càng sớm càng tốt.

Tử Mộ được đám đông xung quanh nịnh hót thì tỏ ra vô cùng đắc ý, ban đầu hắn còn định ngăn cản bọn họ tâng bốc mình, nhưng khi thấy mọi người nhìn về phía mình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ thì hắn ngay lập tức đã từ bỏ ý định trong đầu.  

Tuy nhiên, trên thực tế, mọi việc không hề giống như những gì mà mọi người vẫn đang bàn tán. Cố Ly Sinh lúc này vẫn đang đi tìm Tử Mộ, với cả cũng đã nói rõ ràng với hắn đó là sai lầm của mình, ngay ngày đầu tiên vị đạo sư kia đã miêu tả nhầm người nên mới gây ra lắm hiểu nhầm như thế này, Quân Vô Tà âu cũng là vô tội.

Nhưng việc này có giải thích thì chỉ có một mình Tử Mộ biết được, bởi ngay từ đêm hôm đó đạo sư đã tỏ rõ thái độ chỉ có Quân Vô Tà mới là người duy nhất có tư cách trở thành đệ tử của phân viện Phục Linh, mà Tử Mộ biết chuyện liền đố kỵ không ngớt. Bây giờ tự nhiên có chuyện tốt như thế này rơi xuống đầu hắn, nên cho dù Quân Vô Tà có vô tội hay không thì việc nàng bị mọi người hiểu lầm như vậy căn bản cũng là vì nàng không tự biết mình.

Cũng bởi vì phần tình cảm này nên trong lúc Tử Mộ nói nguyên nhân kết quả chuyện này với người khác cũng không nhịn được mà thêm mắm thêm muối một phen.