Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 387: Nhập học (3)




Đối mặt với sự thán phục của mọi người, nét mặt Quân Vô Tà vẫn không có bất kì phản ứng nào. Nàng có thể cảm nhận được thực lực của nam tử áo lam trước mắt không yếu, từ thái độ của những người trong học viện Phong Hoa với hắn, không khó để nhận ra thân phận của hắn e là không đơn giản.

“Thiên tư (*) đến mức này, có thể trực tiếp vào bản bộ rồi.” Nam tử áo lam cười sang sảng, phân thẳng Quân Vô Tà đến bản bộ.

Chỉ một câu nói, không biết đã khiến bao nhiêu thiếu niên ngưỡng mộ.

Hằng năm những người có thể trực tiếp vào được bản bộ đã ít lại càng ít, nhưng hâm mộ thì cũng chỉ là hâm mộ, họ không có thực lực tranh linh, lời phân phó của nam tử áo lam không có bất cứ sự thiên vị nào, tranh linh mười bốn tuổi vào thẳng bản bộ, đây vốn là chuyện đương nhiên.

Có người vui có người buồn, mấy người Kiều Sở thiếu chút nữa thì phụt máu, nam tử áo lam này vừa mở miệng đã phân Quân Vô Tà đến bản bộ, thế thì bảo mấy người họ phải làm thế nào mới tốt đây?

Bây giờ họ đã kiểm tra xong, dù sao cũng không thể chạy về nói với người ta họ cũng muốn kiểm tra linh lực lại đúng chứ?

Nam tử áo lam vốn tưởng rằng tên tiểu tử trước mặt nghe thấy vậy sẽ để lộ ra vẻ vui mừng, nhưng không ngờ rằng khuôn mặt nhỏ lạnh như băng đó vẫn không có bất cứ phản ứng nào, điều này không khỏi khiến hắn có cái nhìn khác với Quân Vô Tà.

Thiên tư tuy khó có được, nhưng tâm tính quá kiêu ngạo và tự mãn sẽ trở thành trở ngại trên con đường tu luyện. Hắn đã từng thấy không ít thiếu niên có thiên tư rất cao, ban đầu bộc lộ tài năng, song trong quá trình tu luyện sau này lại thường gặp chướng ngại, việc tu luyện ban đầu cũng đơn giản nhất, chỉ cần đủ thiên tư thì có thể có đột phá, nhưng càng về sau thì yêu cầu với tâm tính càng cao, việc tu luyện linh lực vô cùng đơn điệu, nếu không chịu đựng được mà chán nản, bị thế tục phồn hoa như gấm vây quanh, dù thiên tư có cao hơn nữa cũng sẽ đình trệ không tiến lên.

Cuối cùng, chỉ có thể là trò cười, ngày còn nhỏ tài giỏi nhưng chưa chắc lớn lên nhất định sẽ có tiền đồ.

“Tiểu gia hỏa, ngươi tên gì?” Nam tử áo lam cười hỏi.

“Quân Tà.” Quân Vô Tà nói với vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nam tử áo lam cười khẽ một tiếng.

Khoảnh khắc tiếng cười của hắn tràn ra, Quân Vô Tà đột nhiên cảm nhận được luồng ấm truyền tới từ chỗ cổ tay nàng bị nam tử này nắm lấy, không ngừng ùa ồ ạt vào cơ thể nàng, cả người nàng bỗng cứng đờ.

“Đừng căng thẳng, thiên phú tốt như thế, nếu giới linh hư hại thì mất sẽ nhiều hơn được.” Tiếng cười hàm ý của nam tử vang lên bên tai Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà ngẩng đầu, đôi mắt lạnh tanh, phản chiếu dung mạo tuấn tú của nam tử.

Luồng ấm đó như có như không, hòa vào trong linh hồn nàng, đang không ngừng lan ra chỗ linh hồn Hắc Miêu.

Đáy mắt Quân Vô Tà bất chợt xẹt qua chút kinh ngạc, nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng linh hồn hết mức khô kiệt của Hắc Miêu đang dần phục hồi nhờ luồng ấm đó, khôi phục lại sức sống trước kia từng chút từng chút một!

Phục linh sư!

Trong đầu Quân Vô Tà đột nhiên hiện lên ba chữ.

Tuy Tiểu Hắc khác với giới linh, nhưng bản chất lại cùng là thể linh hồn, nếu phục linh sư có thể hồi phục giới linh, vậy thì đương nhiên cũng có thể hồi phục linh hồn của Tiểu Hắc!

Lúc này, Thương Ngự Tuyết Liên không ở trong cơ thể Quân Vô Tà, linh hồn sống nhờ trong cơ thể nàng chỉ có một mình Hắc Miêu!

Sức mạnh này liên tục làm dịu linh hồn Hắc Miêu!

Đây là sức mạnh của phục linh sư? Đáy mắt Quân Vô Tà đầy sự kinh ngạc, khó trách phục linh sư của học viện Phong Hoa lại trở thành sự tồn tại còn quý hiếm hơn bất kì ai, nếu có phục linh sư trấn thủ, vậy thì trong chiến đấu, mọi người không cần bó buộc chân tay, giới linh bị thương sẽ được chữa trị, thế thì cũng sẽ kéo dài thời gian chiến đấu của chúng!

***

(*) Thiên tư: tư chất trời phú