Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 360: Ta đánh đấy, thế nào (2)




Sắc mặt đám người Kiều Sở đều trắng bệch, lại âm thầm nắm chặt hai tay, không nói một lời.

Nhục mạ như vậy, không phải lần đầu tiên bọn họ nghe thấy, nhưng mỗi lần, chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Cho thêm vài ngày nữa!” Cuối cùng, Dung Nhã nhịn không được, đành mở miệng nói năng lịch sự.

Ai ngờ được thiếu niên cầm đầu đó, phun nước miếng vào mặt Dung Nhã: “Cho các ngươi thêm vài ngày nữa, các ngươi vẫn không có tiền giao ra! Cút ra khỏi học viện Phượng Thê! Nơi đây không thu nhận những kẻ ăn mày như các ngươi!”

Trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, thân thể Kiều Sở căng thẳng, định bước về phía trước, nhưng mới được nửa bước, lại bị Dung Nhã bấm bả vai, lắc đầu với hắn.

“Hừ, sao hả? Ngươi còn muốn ra tay với ta?” Thiếu niên kia trừng mắt nhìn Kiều Sở, biểu cảm khó hiểu trên gương mặt.

Hiển nhiên, không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện thế này, mà lần nào mấy “kẻ ăn xin” ở Đông viện này cũng chỉ có thể chịu đựng.

Kiều Sở gần như cắn nát hàm răng, nếu không phải có lời dặn của Yến Bất Quy, từ lâu hắn đã xé xát bọn khốn kiếp đó.

Nhưng mà, thiếu niên kia đắc ý chưa được bao lâu, một quyền nặng nề vậy mà lại trực tiếp nện vào mặt hắn, trong tích tắc, cả đám người bọn họ đều bay ra ngoài!

Mọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn người ra tay.

Quân Vô Tà một tay ôm Hắc Miêu đang ngủ mê man, một tay dừng tại giữa không trung, khuôn mặt lạnh như tiền không hề có biểu cảm, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo kia lóe ra một tia sát ý.

“Tiểu Tà tử...” Tất cả tức giận của Kiều Sở trong khoảnh khắc tiêu tan thành mây khói, hắn ngơ ngác nhìn Quân Vô Tà, trong nhất thời không biết phải nói cái gì.

Trong tiếng kêu gào của thiếu niên bị đánh bay, những thiếu niên khác tay chân luống cuống đến nâng dậy, hắn ôm gò má sưng, hung tợn trừng mắt với Quân Vô Tà.

“Tên ăn mày ngươi lại dám đánh ta! Ngươi chán sống rồi! Đánh hắn cho ta!” Thiếu niên giận dữ gào thét, những thiếu niên ở bên cạnh hắn lập tức nhào về phía Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà hơi nheo mắt lại, tay ôm Hắc Miêu trong ngực nhét vào trong lòng Hoa Dao, thân thể nhanh nhẹn bỗng nhiên hóa thành một vệt ánh sáng màu cam, xông về phía những thiếu niên đó!

Vốn dĩ còn tưởng đối phương chẳng qua là một tên tiểu quỷ, không có gì phải sợ hãi, nhưng lúc đám thiếu niên kia chứng kiến một màn tia sáng màu cam, hoàn toàn phát điên lên!

Tiểu quỷ này lại là tranh linh!

Muốn rút lại cũng đã muộn rồi, ánh sáng màu cam như cuồng phong vậy, tất cả thiếu niên đều bị đánh đầu rơi máu chảy!

Chỉ trong nháy mắt, một đám thiếu niên vốn dĩ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đều nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ. Thiếu niên cầm đầu trước đó còn đắc ý phách lối, mở to hai mắt nhìn, Quân Vô Tà đang từng bước đi về phía hắn.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì! Ta chính là... là đệ tử chính thức của Nam viện... nếu ngươi dám đánh ta...”

Ầm!

Thiếu niên kia còn chưa nói hết lời, Quân Vô Tà đã một quyền đánh vào mặt hắn, tay kia níu lấy áo thiếu niên, kéo hắn lại không cho bay ra ngoài!

Ngay sau đó, thiếu niên bị đánh một quyền choáng váng đã bị Quân Vô Tà kéo vạt áo lôi trở về, không đợi hắn mở miệng, nắm đấm của Quân Vô Tà đã oanh tạc dày đặc như nước mưa trên khuôn mặt vốn đã không dễ nhìn của hắn.

Những thiếu niên khác bị Quân Vô Tà đánh choáng váng, ngồi ngây ngốc tại chỗ, chưa tỉnh hồn nhìn Quân Vô Tà đã đuổi bắt thiếu niên cầm đầu mà đánh điên cuồng, miệng mồm há to gần như có thể nuốt vào một quả trứng gà.

Quá hung tàn! Quá hung tàn!

Đánh tiếp nữa! Sẽ xảy ra án mạng mất!