Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 356: Ta tới rồi (5)




"Tiểu Tà Nhi, trước khi xong chuyện này, muội không thể trở về rồi." Quân Vô Dược bỗng nhiên nói.

Quân Vô Tà giương mắt nhìn về phía Quân Vô Dược, trở về mà Quân Vô Dược nói, chính là trở về Lân Vương phủ.

Nàng không thể trở về?

Vì sao?

"Linh hồn của muội bị thiếu hụt, tất nhiên muội đã tiêu hao linh hồn khi dùng để công kích, nếu người nào bị muội tấn công mà không chết, hắn sẽ tìm được muội từ phần linh hồn còn dư đó." Quân Vô Dược nhìn Quân Vô Tà, hắn không biết Quân Vô Tà lại dám dùng linh hồn để tiến hành công kích, nhưng cái giá phải trả của loại công kích này lại quá lớn.

Đôi mắt nhỏ của Quân Vô Tà mở lớn.

Lúc trước nàng kết hợp với Tiểu Hắc dùng linh hồn để công kích, để giết chết đối phương hoàn toàn. Nếu không có Tiểu Bạch Liên xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ nàng và Tiểu Hắc đã cùng chết với kẻ áo trắng kia, bị ép buộc gián đoạn giữa chừng, trước đó nàng đã thiêu đốt linh hồn để tạo ra sự công kích, rất có thể đã sót lại một phần linh hồn nhỏ trong thân thể kẻ áo trắng kia.

Hắn đã chết rồi mà?

Quân Vô Tà không thể xác định. Mặc dù khi đó Dạ Sát đã cho kẻ áo trắng kia một phát trí mạng, nhưng Trung Tam Giới không biết, Quân Vô Tà lại không dám xem thường đối phương như vậy.

Thực ra lời của Quân Vô Dược mới chỉ nói một nửa, Quân Vô Tà đã hiểu được một nửa khác.

Nếu nàng trở lại Lân Vương phủ, khi người của điện Viêm Ma đi tìm, Quân Tiển và Quân Khanh nhất định dũng cảm quên mình để bảo vệ cho nàng, đến lúc đó, toàn bộ Lân Vương phủ hoàn toàn tiêu đời!

Nỗi nhớ nhà vốn giống như mũi tên, bây giờ đang vươn ra lại bị người ta chặt đứt trên đường trở về, thậm chí bây giờ nàng có nhà cũng không về được...

Quân Vô Tà chỉ cảm thấy trái tim mình khó chịu đau đớn, vẻ mặt vốn không được tốt lắm, bây giờ lại càng tái nhợt hơn.

Bóng dáng của Quân Vô Dược bỗng nhiên đến bên cạnh Quân Vô Tà, ôm nàng vào lòng.

"Không phải sợ, một ngày nào đó muội có thể trở về mà, ta sẽ nghĩ cách giúp muội bổ sung toàn bộ linh hồn của mình." Tay của Quân Vô Dược vỗ nhẹ trên lưng Quân Vô Tà, giống như dỗ dành trẻ nhỏ đang vui mừng từ trong giấc mơ.

Lần này là hắn tính sai, mặc dù hắn biết Khuynh Vân Tông và một điện trong mười hai điện đó có chút quan hệ, nhưng không hề nghĩ rằng, đối phương lại vừa vặn đụng phải Quân Vô Tà.

"Trước mắt, muội có thể ở lại thư viện này, vị trí của nơi này vô cùng đặc biệt, có thể ngăn trở hơi thở của linh hồn." Quân Vô Dược nhẹ giọng trấn an.

Nơi này vốn là chỗ Yến Bất Quy dùng để ẩn thân. Người của mười hai điện lưu lại có hồn bài, một khi trốn tránh, cũng có thể dùng hồn bài tìm khắp chân trời góc biển, muốn giết người, có thể tìm đến nơi này, sợ là Yến Bất Quy tốn không ít sức lực.

"Ở đây sao?" Quân Vô Tà ngẩng đầu lên.

"Đúng, Thương Ngự Tuyết Liên không phải cũng cần tĩnh dưỡng ở trong này sao? Coi như muội ở đây với nó đi." Quân Vô Dược biết, Quân Vô Tà có cảm tình nồng nàn với cha con Quân gia thế nào. Lúc trước, mọi thứ nàng làm đều có thể nói là vì bảo vệ cha con Quân gia, trong lòng nàng tất nhiên là muốn sớm ngày trở về, đoàn tụ cùng người thân, nửa đường lại bị điện Viêm Ma xuất hiện đuổi giết, mạnh mẽ chặt đứt hi vọng của nàng.

Quân Vô Tà không nói gì. Có nhà không thể về, loại mùi vị và áp lực này khiến nàng khó thở, nhưng giống như thế, cảm giác như vậy lại luôn luôn không ngừng nhắc nhở nàng mọi chuyện đã xảy ra ở Vân Sơn ngày đó.

Nàng tuyệt đối không thể để chuyện như vậy lại xảy ra ở Lân Vương phủ!

Trầm mặc gật gật đầu, cuối cùng Quân Vô Tà ra quyết định.

"Có một ngày, ta sẽ tiêu diệt điện Viêm Ma, đường đường chính chính mà trở về." Nàng ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy niềm tin không chút lay động.

Quân Vô Dược cười ngây ngốc, hai tay ôm Quân Vô Tà càng chặt.

Hắn chỉ biết, tiểu tử này sẽ không thất bại dễ dàng như vậy.