Edit & Dịch: Emily Ton.
Kiều Sở xấu hổ hắng giọng nói, "Hoa ca, ngươi nên không nên tin ta một chút, ta chỉ ngẫu nhiên gặp được Quân Tà ở Khuynh Vân Tông. Hắn cũng giống như ta, vừa cùng nhau gia nhập đệ tử Tàng Vân Phong. Ngươi biết buổi tối trong Tàng Vân Phong sẽ nguy hiểm như thế nào, nếu ta lưu hắn một mình người lưu tại Tàng Vân Phong, sẽ càng thêm nguy hiểm."
Thiếu niên mỹ lệ hơi giãn mày ra, hắn quay sang nói với Quân Vô Tà: "Ta là Hoa Dao, lúc trước từng nghe Nhị Kiều nhắc tới ngươi, không nghĩ tới sẽ tương ngộ cùng ngươi ở chỗ này. Đáng tiếc, hiện tại thời gian và địa điểm không đúng, nếu không ta còn muốn nói với ngươi nhiều hơn nữa."
Giọng nói của Hoa Dao nghe rất êm tai, không nhanh không chậm, trêu chọc trái tim người, nhưng trên khuôn mặt mỹ lệ đủ để mê hoặc nhân tâm, lại mang theo lạnh nhạt khiến người bừng tỉnh.
"Nếu ngươi giống như Nhị Kiều từng nói lúc trước, ta nghĩ mục đích ngươi tới Khuynh Vân Tông không hẳn là bái sư học nghệ đơn giản như vậy. Tàng Vân Phong cũng không an toàn, bất luận mục đích của ngươi là gì, chỉ cần ngươi nhớ rõ, rời xa Kha Tàng Cúc, đừng để ý tới bất luận sư huynh đệ đưa ra yêu cầu gặp mặt đơn độc đối với ngươi, đừng dùng đan dược không rõ lai lịch...... Nếu như có thể, tốt nhất ngươi đừng ăn hay uống bất cứ thứ gì ở nơi này." Hoa Dao vừa mới giãn mày ra lại nhíu mày lại.
Thời điểm khi Kiều Sở nhắc tới thiếu niên gặp ở Quỷ Thị, bọn họ đã hy vọng có thể tìm thấy hắn lần nữa, để xem liệu đối phương có thể luyện chế ra đan dược bọn họ yêu cầu hay không.
Nhưng hiện giờ đã gặp được người, địa điểm lại không đúng, cũng không phải là thời cơ thích hợp để bọn họ thảo luận.
Hiện tại bọn họ còn có nhiệm vụ khác cần phải hoàn thành, không thể mang Quân Vô Tà trở về, đành phải trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tận lực không để Quân Vô Tà đặt chân vào vòng nguy hiểm.
"Những người bên ngoài đó, đều là đệ tử Kha Tàng Cúc âm thầm chiêu nạp vào Tàng Vân Phong, bọn họ không có trên danh sách ký lục đệ tử của Khuynh Vân Tông, cho dù chết đi, cũng không ai biết có quan hệ với Tàng Vân Phong. Tất cả những đệ tử bị Kha Tàng Cúc âm thầm tìm tới, kết quả cuối cùng chính là chết ở trong tầng hầm ngầm này, trở thành vật phẩm để hắn thí nghiệm độc dược. Nếu ta nhớ không lầm, tất cả các nhóm người vừa gia nhập Tàng Vân Phong các ngươi, ngay buổi tối ngày đầu tiên, hắn sẽ lăn lộn các ngươi." Hoa Dao nói.
"Còn không phải vậy sao! Hoa ca, sửu bát quái kia đúng thật là khiến cho mọi người đói bụng sau đó bắt đi gánh nước." Kiều Sở liên tục gật đầu, thực hiển nhiên sự chuẩn bị trước của hắn, đều là tin tức có được từ Hoa Dao nơi này.
Môi mỏng Hoa Dao hơi gợi lên, cong lên một nụ cười lạnh đầy yêu dị.
"Dưới sự đói khát tiến hành vận động kịch liệt, sẽ khiến thể lực người rất nhanh bị tiêu hao quá mức, cũng không có gì phải ngạc nhiên khi có mấy người bị bệnh. Nếu Kha Tàng Cúc thật sự tính toán sẽ giết hết những người này, hắn cũng sẽ không bắt hết một lưới, mà sẽ dùng thủ đoạn không chớp mắt nhất, từng chút từng chút lợi dụng sạch sẽ những người này. Tàng Vân Phong bất quá là nhà giam đang dưỡng một số sơn dương đợi làm thịt. Thời điểm Kha Tàng Cúc cần tới, chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn, khiến những người đó không ngừng xuất hiện vấn đề, sau đó có thể mượn danh cứu trị, mang người đi, đúng không?" Quân Vô Tà một tay đỡ cằm, nheo mắt lại và nói ra một loạt phân tích của mình.
Kha Tàng Cúc sẽ không kinh động đám sơn dương đó, chỉ biết dùng đãi ngộ hà khắc khiến cho bọn họ tự mình xuất hiện mỏi mệt. Một khi các đệ tử bị thương hoặc cần được trị liệu, sẽ được trưởng lão mang đi trị liệu, đây bất quá chỉ là sự tình tự nhiên.
Đối với những người đã bị mang đi, sống hay chết, căn bản sẽ không có bao nhiêu người sẽ để ý đến.
Một loạt những thiếu niên tiến vào Tàng Vân Phong, sẽ chỉ chết dần chết mòn, chờ đến khi bọn họ ý thức được sự tình không thích hợp, thì đã quá muộn.