Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 264: Lớn tiếng doạ người (3)




Mộ Thần đi đến trước mặt Quân Vô Tà, nhìn tiểu gia hỏa dị thường bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm nghị một hồi rốt cuộc hiện ra một nụ cười.

"Ngươi gọi là gì?"

"Quân Tà." Quân Vô Tà không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Các thiếu niên một bên chờ xem kịch vui, bỗng nhiên cảm thấy sự tức giận này có chút không thích hợp, vì sao vị trưởng lão Khuynh Vân Tông lại nhẹ nhàng như vậy? Không phải nên ném Quân Vô Tà xuống núi hay sao?

"Ngươi có nguyện ý gia nhập Nhiếp Vân Phong của ta?" Mộ Thần ôn hòa mở miệng nói.

Trong lòng Quân Vô Tà hơi nhảy dựng lên, nhưng trên mặt vẫn không hề có cảm xúc.

Những lời nói của Mộ Thần đưa tới một sự khuấy động, một đám các thiếu niên muốn nhìn thấy Quân Vô Tà bị ném xuống núi, hiện giờ chỉ có thể nghẹn họng trừng mắt trân trối nhìn Quân Vô Tà.

Đây là tình huống gì?

Tên tiểu quỷ này mạo phạm uy nghiêm của Khuynh Vân Tông, không phải là nên bị đá khỏi Vân Sơn hay sao? Vì sao đột nhiên lại được trưởng lão Nhiếp Vân Phong nhìn trúng?

Nếu như trực tiếp vào Nhiếp Vân Phong, chính là đã trở trành đệ tử nội môn chính thức của Khuynh Vân Tông!

Ai cũng không nghĩ tới vận may cư nhiên sẽ chiếu cố tại trên người một tiểu thiếu niên khiêm tốn như vậy!

Hiện tại chỉ cần Quân Vô Tà gật đầu đáp ứng, lập tức có thể trở thành đệ tử Nhiếp Vân Phong, trở thành đệ tử nội môn chính thức của Khuynh Vân Tông!

Đây là vận tốt mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước, đông đảo thiếu niên âm thầm ghen ghét nghiến chặt hàm răng.

Quân Vô Tà đang định mở miệng đồng ý, một giọng nói khác lại đột ngột vang lên!

"Mộ trưởng lão chờ đã." Giọng nói bén nhọn mà nham hiểm thình lình truyền vào màng tai mọi người. Kha Tàng Cúc giống như mang theo mây đen khi bước đi về phía Mộ Thần, trên gương mặt xấu xí không thể nhìn ra bất luận cảm xúc gì.

Mộ Thần khẽ nhíu mày, không hài lòng với Kha Tàng Cúc.

"Kha trưởng lão có chuyện gì?"

Kha Tàng Cúc thong thả kéo bước chân, hơi cong lưng xuống khiến hắn càng thêm nham hiểm, phía dưới vạt áo của hắn có gắn những chiếc chuông đồng cũ nát, những cái chuông đồng đó không ngừng va chạm theo từng bước chân của hắn ở trên mặt đất.

"Hai tên tiểu quỷ này, lão phu muốn." Kha Tàng Cúc giơ tay, ngón tay khô gầy chỉ vào Quân Vô Tà cùng với Kiều Sở một bên.

Sắc mặt Mộ Thần trong nháy mắt lập tức trầm xuống.

"Kha trưởng lão đây là có ý gì? Ta đã nói trước một bước muốn thu nhận Quân Tà vào Nhiếp Vân Phong của ta, Kha trưởng lão nếu như thiếu đệ tử, hãy đi tìm nơi khác!"

Kha Tàng Cúc cổ quái hừ một tiếng, "Mộ trưởng lão đang muốn gây khó xử với ta? Hôm nay ta muốn hai tiểu quỷ này là đã định rồi! Nếu như Mộ trưởng lão có ý kiến gì, có thể nói với tông chủ đi. Nếu như tông chủ đồng ý, ta sẽ lập tức giao tiểu quỷ gọi là Quân Tà này lại cho ngươi, nếu như không đồng ý, Mộ trưởng lão vẫn không cần phải nói nhiều lời."

Hai tay Mộ Thần giấu ở trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, gắt gao trừng mắt nhìn Kha Tàng Cúc. Ai không biết quan hệ của hắn và Tần Nhạc tệ hại tới cực điểm, tài nguyên của Nhiếp Vân Phong luôn luôn là kém cỏi nhất. Ngược lại, Kha Tàng Cúc chiếm cứ hết thảy mọi điều có lợi, cũng có quan hệ thân mật nhất với Tần Nhạc. Nếu hắn thật sự đi hỏi ý của Tần Nhạc, chỉ sợ Tần Nhạc cũng chỉ ném cho hắn ba chữ không đồng ý!

Tên này, rõ ràng là muốn cướp người!

Hai vị trưởng lão Khuynh Vân Tông bắt đầu tranh cãi trước mặt mọi người, điều này chỉ khiến cho những thiếu niên vốn đã ghen ghét Quân Vô Tà càng thêm hận tới tận xương.

Một vị trưởng lão còn chưa đủ! Không ngờ còn nhảy ra một vị trưởng lão khác tới đoạt người!

Tiểu tử này rốt cuộc có bản lĩnh lớn bao nhiêu, cư nhiên có thể dễ dàng lọt được vào mắt xanh hai vị trưởng lão Khuynh Vân Tông!

Không nghĩ tới, Quân Vô Tà đang bị mọi người âm thầm ghen ghét, lúc này lại không hề có chút vui sướng nào, nàng hơi cau mày nhìn Kha Tàng Cúc nửa đường nhảy ra đây. Nàng cũng không ngờ rằng, Kha Tàng Cúc sẽ ra mặt đoạt người cùng với Mộ Thần.