Edit & Dịch: Emily Ton.
Túy Liên lập tức gọi hai gã thị vệ canh giữ ở bên ngoài tiến vào, hai người kia vừa vào cửa, đã bị mùi máu tươi ngập trời làm cho hoảng sợ, bọn họ thấy Hắc thú cõng hoàng đế tiến vào trong phòng rất thảm nên không nỡ nhìn, hiện giờ ngửi được hương vị này, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
"Hai ngày nay, các ngươi hãy chăm sóc cho hoàng đế, cách mỗi nửa canh giờ lập tức cho hắn uống một ly nước ấm......" Quân Vô Tà đem mấy bình đan dược đặt ở trên bàn, hướng dẫn cho bọn thị vệ cách sử dụng từng cái. Hiện giờ tình huống của Mặc Thiển Uyên đã khá ổn định, chỉ là vẫn đang lâm vào hôn mê, cần phải có người trông chừng và chiếu cố.
Việc này, Quân Vô Tà khẳng định sẽ không tự mình làm.
Hai gã thị vệ nghe được thì sửng sốt và sửng sốt, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nhất nhất ghi tạc tất cả những gì Quân Vô Tà phân phó, không dám có nửa điểm qua loa.
Sau khi giải thích xong, Quân Vô Tà lập tức rời khỏi hoàng cung, một ngày này bốn phía đều ngập trong mùi máu tươi, quả thực đã khiến nàng không thể nào chịu đựng được.
Mãi đến khi Quân Vô Tà cùng đám người ra khỏi tẩm cung hoàng đế, hai gã thị vệ kia, lúc này mới có lá gan nhìn xem Mặc Thiển Uyên trên giường, chính là vừa nhìn thấy, lại dọa cho hai người bọn họ thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Chỉ thấy Mặc Thiển Uyên bị bao bọc toàn thân giống như cái bánh chưng, nằm ở trên long sàng tràn đầy máu, nếu không phải ngực vẫn hơi phập phồng, hai gã thị vệ thật sự cho rằng, nằm ở trên chính kia là người đã chết.
Trên thực tế, thời điểm khi Hắc thú cõng Mặc Thiển Uyên trở về, ngay lúc đó những thị vệ này cũng đã vội vàng thoáng nhìn qua tình huống của Mặc Thiển Uyên, lúc ấy bọn họ chỉ cảm thấy...... Xong rồi! Bệ hạ đây là muốn băng hà!
Tuy nhiên, hiện tại nhìn thấy Mặc Thiển Uyên, tuy rằng hơi thảm một chút, nhưng hô hấp lại rất ổn định, cũng không giống một người sắp chết.
Hai gã thị vệ có hơi mơ hồ, mới vừa rồi chỉ có đại tiểu thư Quân gia cùng với hai vị nam tử xa lạ tiến vào tẩm cung, sau đó cũng không thấy Quân Vô Tà cho truyền bất luận ngự y nào tiến vào trị liệu, như thế nào chỉ mới qua nửa ngày, bệ hạ bọn họ đã khởi tử hồi sinh?
Chẳng lẽ là, hai gã nam tử bên trong, có một vị nào đó là thần y?
Hai thị vệ đem mục tiêu giả định nằm ở trên người Quân Vô Dược và Túy Liên, căn bản không nghĩ tới, cứu Mặc Thiển Uyên một mạng, thế nhưng chính là Quân Vô Tà!
Quân Vô Tà nghĩ muốn nhanh chóng quay về Lân Vương phủ nghỉ ngơi, nhưng vừa mới đi đến trước cửa đại điện, đã nhìn đến các đại thần vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài đại điện, đang dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn nàng.
Những đại thần này vốn là hôm nay tới tham dự thiết triều buổi sáng, kết quả lại bị dám người Tần Ngữ Yên đột nhiên xông vào đuổi hết ra ngoài. Bọn họ đấu không lại người Khuynh Vân Tông, cũng không dám cứ thế rời đi, chỉ có thể mỏi mắt trông mong và canh giữ ở bên ngoài điện, chờ hoàng đế nhà mình có thể an toàn rời đi.
Nhưng, bọn họ chỉ có thể nghe được một loạt tiếng kêu thảm thiết khiến người không rét mà run.
Ngày đó Quân Vô Tà đã chém giết một đám tay sai của tiên đế ở ngoài hoàng cung, một lần rửa sạch hơn một nửa triều đình Thích Quốc, chỉ lưu lại phần lớn trung thần đều thật lòng tận trung với Thích Quốc. Sau khi Mặc Thiển Uyên đăng cơ, hắn đã bác bỏ hết những thành kiến môn hộ, chiêu nạp và đề bạt những thiếu niên nhà nghèo có bản lĩnh thay cho những đại thần khuyết thiếu. Những người này đều mang ơn tri ngộ đối Mặc Thiển Uyên. Hiện giờ ở tại nơi đây, phần lớn đều là những người này.
Canh giữ ở ngoài đại điện, chính tai bọn họ nghe thấy quân vương gặp phải cảnh ngộ bi thảm, nghe thấy sự cuồng vọng và kiêu ngạo của Khuynh Vân Tông, chỉ hận không thể lấy thân thay thế.
Trong lòng bọn họ chỉ có hận ý ngập trời đối Khuynh Vân Tông, nhưng bọn họ lại bất lực, tim như bị đao cắt, chỉ có thể làm cá để cho người thịt.
Mãi cho đến khi Quân Vô Tà đến, xoay chuyển hết thảy này, cứu vớt bọn họ thoát ra từ bên trong tuyệt vọng.