Tần Ngữ Yên vẫn luôn không hề mở miệng, nàng chỉ an tĩnh ngồi ở chỗ kia, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.
Nghe thấy Khương Thần Thanh nói vậy, sắc mặt Mặc Thiển Uyên cứng đờ, vội vã nói: "Điều này...... chỉ sợ là không tốt. Tổ tiên đã xuống mồ, hiện tại muốn khai quật mộ, thật sự là......"
"Người chết không tính, bệ hạ hà tất phải buồn rầu như vậy?" Tần Ngữ Yên sâu kín mở miệng, "Tiên đế cùng Quân Cố nếu như đã chết, sẽ không còn liên quan đến thế gian này nữa, vì sao bệ hạ phải vì hai người đã chết mà đặt Thích Quốc vào trong nguy hiểm?"
Mặc Thiển Uyên kinh ngạc nhìn Tần Ngữ Yên, hắn quả thực không thể tin được, những gì mình đã nghe.
Đặt Thích Quốc vào trong nguy hiểm?
Lời này rõ ràng là uy hiếp!
Mặc Thiển Uyên trăm triệu cũng không nghĩ tới, Tần Ngữ Yên nhìn như ôn hoà mà lời nói lại còn tàn nhẫn hơn cả Khương Thần Thanh.
Không có chỗ cho thương lượng, nàng trực tiếp đưa ra tối hậu thư.
Giao ra Hồn Ngọc, bọn họ lập tức rời đi, nếu như khăng khăng không giao, bọn họ sẽ không khách khí đối với Thích Quốc......
Giờ khắc này Mặc Thiển Uyên mới ý thức được, ý tưởng lúc trước của mình ngây thơ biết bao nhiêu, hắn còn cho rằng có thể dễ dàng nói chuyện với người đứng đầu phái đoàn của Khuynh Vân Tông?
Nhìn nhìn Khương Thần Thanh, lại nhìn nhìn Bạch Vân Tiên, đều là người Khuynh Vân Tông, nhưng có người nào có thể thương lượng?
Mặc Thiển Uyên lúc này mới nhớ, một tay Bạch Vân Tiên gần như hủy diệt hoàng thành bằng chất độc của mình, và độc đó chính là đến từ Khuynh Vân Tông......
"Bệ hạ nếu như cảm thấy khó xử, chúng ta có thể thay ngươi làm điều đó." Tần Ngữ Yên không chờ Mặc Thiển Uyên mở miệng, đứng thẳng dậy, nhìn về phía Khương Thần Thanh, "Khương thúc thúc, phiền ngươi cùng chư vị chia nhau đi một chuyến hoàng lăng và mộ viên Quân gia, lấy Hồn Ngọc mang về."
"Chờ đã! Tần tiểu thư, ngươi......" Mặc Thiển Uyên còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Ngữ Yên lại ngắt lời hắn.
"Bệ hạ tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ, ta cũng là suy nghĩ cho ngươi cùng quốc gia ngươi, ngươi hẳn là cũng không hy vọng, con dân quốc gia ngươi, gặp phải bất cứ thương tổn nào đi?" Trên mặt Tần Ngữ Yên nở rộ tươi cười ôn hoà, nhưng dưới sự ôn hòa kia, lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo tận xương.
Dứt lời, Tần Ngữ Yên đã cùng người Khuynh Vân Tông rời đi.
....Editor: Emily Ton....
Chờ đến khi bọn họ ra khỏi đại điện, các triều thần ở bên ngoài lúc này mới nơm nớp lo sợ trở lại trong điện, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt âm u của Mặc Thiển Uyên, bọn họ liền rất tự giác ngậm miệng, không người nào dám hỏi thêm một câu.
Toàn bộ bên trong đại điện, yên tĩnh như đã chết hết, Mặc Thiển Uyên ngây ngốc ngồi trên vương vị, nhìn bóng dáng những người Khuynh Vân Tông đã đi xa, đáy lòng hoàn toàn lạnh.
【Hồn Ngọc ta nhất định phải có, tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng cho người khác. Ngươi không cần cảm thấy ta vô duyên vô cớ phải giết bọn hắn như vậy, quá mức tàn nhẫn? Như vậy chúng ta hãy chờ nhìn xem, nếu như Khuynh Vân Tông biết Hồn Ngọc ở trong tay chúng ta, mà chúng ta lại không muốn giao ra, bọn họ sẽ làm như thế nào?】
Tối hôm qua, lời Quân Vô Tà nói khi rời đi vào giờ phút này bỗng hiện lên ở trong óc, ánh mắt nàng khi nói chuyện không hề có tia nghi hoặc, đều là tuyệt đối chắc chắn.
Mặc Thiển Uyên đột nhiên rất muốn cười, chỉ sợ Quân Vô Tà sớm đã nhìn thấu bản chất Khuynh Vân Tông, nếu không cũng sẽ không cùng hắn đánh cuộc như vậy.
Nhưng thật ra chính bản thân hắn, buồn cười đến cực điểm, rõ ràng đã từng trải qua bao nhiêu hãm hại của tiên đế cùng Mặc Huyền Phỉ, vì sao hắn vẫn còn muốn giữ lại sự nhân từ buồn cười như thế?
Quân Vô Tà, rốt cuộc là do chính hắn ngu xuẩn, trách không được người khác.
Bên trong triều đình yên tĩnh, thình lình vang lên một chuỗi tiếng cười, tất cả các đại thần đều kinh hoảng nhìn đế vương cười to không ngớt.