Quân Vô Tà hơi giương mắt, nhìn sắc mặt ửng hồng của Mặc Thiển Uyên.
"Ngự lâm quân trong khoảng thời gian này hầu như đều ở trong hoàng cung, hiện tại các bá tánh đều nghĩ trong Ngự lâm quân có kẻ phản bội, quần chúng rất bức xúc muốn ta tìm ra những kẻ đó!" Mặc Thiển Uyên không biết diễn tả như thế nào về sự kích động của mình lúc này. Hắn biết rõ kế hoạch của Quân Vô Tà, Quân Vô Tà vẫn luôn án binh bất động, để hắn tích lũy danh vọng trong lòng bá tánh.
Mặc dù lúc này đây phải ngăn cơn sóng dữ, việc phân phát giải dược đã đẩy cao tên tuổi của hắn. Hiện giờ hắn ở trong lòng bá tánh so với danh Thái tử ngu ngốc kia đã là cách biệt một trời!
Quân Vô Tà phải tiến hành thay đổi hoàng quyền, lại thập phần yêu quý thanh danh của Quân gia, cho nên nàng vẫn luôn đang đợi một cơ hội, mà hiện giờ, Bạch Vân Tiên cứ như vậy đem cơ hội ngàn năm một thuở này đến trên tay Quân Vô Tà, Quân Vô Tà nếu như từ chối, chẳng phải là thực xin lỗi Bạch Vân Tiên đã khổ dụng lương tâm?
Lúc này đây, bất luận là Mặc Thiển Uyên, hay là Thụy Lân Quân, đều là danh chính ngôn thuận có cớ thâm nhập vào hoàng cung!
Hoàng đế nếu như dám cản trở, Quân Vô Tà có thể sẽ đem một chậu nước bẩn này đổ hết lên đầu hoàng đế đi.
Tội danh đầu độc làm hại bá tánh toàn thành, hoàng đế cũng không gánh nổi!
"Ân." Quân Vô Tà nhàn nhạt lên tiếng, cũng không có cảm xúc kích động quá mức.
Mặc Thiển Uyên lại kích động đến hai mắt đều đỏ, "Ngươi như thế nào vẫn bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ ngươi không kích động sao?" Sự tình phát triển đến tình trạng thế này, Mặc Thiển Uyên chưa từng tưởng tượng ra, mà người đã chuẩn bị hết thảy này, lại chính là Quân Vô Tà!
Hiện giờ vạn sự đã được chuẩn bị, Thụy Lân Quân đã có lý do để tiến vào hoàng cung, như vậy sự tình bức vua thoái vị chính là dễ như trở bàn tay!
Mục đích của Quân Vô Tà sắp đạt tới, nàng vì sao còn giống như người không có việc gì?
"Kích động? Vì cái gì?" Quân Vô Tà nghiêng đầu, sợi tóc đen mịn vương trên bờ vai, cặp con ngươi ánh lên tia dò hỏi.
Mặc Thiển Uyên kinh ngạc.
"Đây vốn là nằm trong kế hoạch, không có gì phải kích động." Quân Vô Tà thu hồi tầm mắt, nàng không cần cái loại cảm xúc này nhiễu loạn đầu óc, nàng chỉ cần ở trong đầu đem kiểm tra mỗi một bước kế hoạch, xác định không có bất luận cái gì bại lộ là đủ rồi.
Hoàng đế ở trong mắt nàng đã là một người chết, nàng hiện tại cần suy xét, chính là làm sao "hồi báo" cái "hảo ý" này của Bạch Vân Tiên.
Mặc Thiển Uyên trong chốc lát không biết nói gì cho phải, ngoại trừ đêm hôm đó Thụy Lân Quân tấn công hoàng cung, hắn cơ hồ chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Quân Vô Tà có biểu tình gì.
Hắn nhìn thấy nụ cười đêm hôm đó, mang đến tử vong cùng hư không, thật đẹp nhưng làm nhân tâm kinh sợ.
"Ngươi định khi nào thì mang quân vào cung?" Mặc Thiển Uyên minh bạch, một khắc kia khi Quân Vô Tà mang Thụy Lân Quân tiến cung, ngôi vị hoàng đế Thích Quốc liền đổi chủ, người kia không có khả năng xoay người.
"Một canh giờ sau." Quân Vô Tà nói.
"Nhanh như vậy?"
"Thừa dịp bá tánh đang xúc động phẫn nộ." Thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả nàng đều muốn.
Mặc Thiển Uyên hiểu rõ, "Ta hiện tại liền đi thông báo cho Long Kỳ." Dứt lời, lập tức chạy đi chuẩn bị.
Quân Vô Tà ngồi ở trên ghế, đáy mắt đượm đầy băng giá.
"Chủ nhân lại muốn đại khai sát giới?" Tiểu hắc miêu lẻn đến trên bàn, liếm liếm lông xù xù móng vuốt, ngữ điệu hơi cao không chút nào che giấu sự phấn khởi tràn đầy trong đó.
Bản giao hưởng được viết bằng máu tươi, một khắc kia, thật đẹp.
Quân Vô Tà liếc nó một cái, "Ta chỉ cần Quân gia an toàn."
Người không phạm đến nàng, nàng không phạm đến người*, nếu như người có mắt không tròng chọc phải nàng, nàng nhất định đem đối phương xương nghiền thành tro, đánh đến hồn phi phách tán, làm người này vĩnh viễn không có ngày quay lại!
*Nhân bất phạm tha, tha bất phạm nhân (人不犯她,她不犯人): ý nói người không quấy rầy nàng, nàng cũng sẽ không quấy rầy người.