Thiên hạ không có hối hận dược, hoàng đế biết, Mặc Huyền Phỉ cũng biết.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể cầu nguyện, người bên kia đừng xuống tay quá nhanh, đủ thời gian để Quân Tiển còn sống sót, nếu không bọn họ phải chôn cùng Quân Tiển!
Gió ban đêm thực lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng trận huyết tinh tàn sát này, người sặc mùi máu tươi làm dạ dày của rất nhiều người không ngừng quay cuồng, quan viên quan trọng của Thích Quốc, một đêm tại đây, bị chém rớt một phần ba, thi thể bọn họ đã bị vứt bỏ trước hoàng cung.
Cuối cùng sau khi một quan viên cuối cùng không còn chút sinh khí bị chộp tới ngã trên mặt đất, Quân Vô Tà giương cánh tay lên, một loạt Thụy Lân Quân lui về phía sau một bước, lấy vạt áo lau đi vết máu trên đao, cương đao một lần nữa vào vỏ, lại nhuộm đầy mạng người.
Quân Vô Tà nhìn hoàng đế, khóe môi hơi giương lên.
Hoàng đế đứng trên đỉnh tường hoàng cung, cực kỳ sợ nàng tươi cười như vậy, hắn căn bản không dám chờ Quân Vô Tà mở miệng, lập tức nói: "Vô Tà, ngươi hôm nay làm rất tốt, vì Thích Quốc diệt trừ nhiều u ác tính như vậy, không hổ là cháu gái Lân Vương dạy ra, ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ hảo hảo trọng thưởng Lân Vương!"
Khóe môi của Quân Vô Tà cong một mạt, hai tròng mắt lạnh băng, đảo qua hoàng đế mồ hôi lạnh che kín trên mặt.
Đây là lần đầu tiên hoàng đế chủ động nhắc tới Quân Tiển, ý tứ bên trong Quân Vô Tà thực minh bạch.
Rất tốt, đây là kết quả nàng muốn!
Hoàng đế rốt cuộc thừa nhận không chịu được uy hiếp của tử vong, lựa chọn đem Quân Tiển giao ra đây.
Bất quá......
Quân Vô Tà đáy mắt hiện lên một tia tuyệt tình, được hoàng đế khen ngợi trước mặt mọi người, cũng không đổi được tạ ơn của Quân Vô Tà, nàng chỉ là mặt lạnh, ngồi ở trên lưng Hắc thú.
Khóe miệng Hoàng đế có chút run rẩy, nội tâm không vui lại chỉ có thể cực lực nhẫn nại, Quân Vô Tà muốn không phải là hứa hẹn trên miệng hắn, mà chính là muốn nhìn thấy bản nhân Quân Tiển!
Hai phương lặng yên giằng co, hoàng đế chỉ có thể âm thầm cầu nguyện người phái đi có thể nhanh chút đem Quân Tiển bình an trở về.
Giờ khắc này, hắn vô cùng kỳ vọng Quân Tiển có thể giống như ngày xưa là quân thần trọng tình trọng nghĩa, làm Quân Vô Tà nhanh chóng thu tay lại!
Thời gian một phân một giây trôi qua, trên trán của hoàng đế mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều.
Một trận dồn dập tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, hoàng đế gấp không chờ nổi xoay người, sắc mặt lại bá một tiếng trở nên trắng bệch.
Cuối cùng bị kinh hãi khi thấy thái sắc trên mặt gã thái giám được phái đi ngăn cản bi kịch trở về, hắn cũng không có đem Quân Tiển mang đến!
"Quân Tiển đâu? Quân Tiển người đâu!" Hoàng đế khẩn trương xoay người, một phen liền túm cổ áo thái giám thấp giọng quát.
Thái giám kia chảy nước mắt, "Bệ... Bệ hạ...... thời điểm nô tài đến, nơi đó đã sớm không có Lân Vương, nô tài tại địa lao chỉ thấy được rất nhiều vết máu......"
Đầu hoàng đế như bị nổ tung.
Vết máu......
Chẳng lẽ, Quân Tiển đã bị giết?!
Bao nhiêu năm rồi, hoàng đế vẫn luôn đều ước gì Quân Tiển chết càng sớm càng tốt. Chính là hiện tại Quân Tiển chết đi, lại làm hắn cảm giác được sợ hãi chưa bao giờ từng có!
Quân Tiển đã chết, Quân Vô Tà sẽ bỏ qua hắn sao!
Thân ảnh hoàng đế đột nhiên hốt hoảng một cái, hắn cũng không dám hướng tới bên ngoài cửa cung nhìn lại, hắn mở to hai mắt nhìn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Quân Vô Tà nhất định sẽ tiến vào hủy diệt hoàng cung! Nàng nhất định sẽ làm bọn họ mọi người đều chôn cùng Quân Tiển!
"Bệ hạ." Thình lình, Quân Vô Tà thanh âm thản nhiên vang lên, mang theo tiếng nói lạnh lẽo lại giống một đạo sấm sét bổ vào trên người hoàng đế, làm hắn cả người chấn động.
"Sao...... Làm sao vậy?" Hoàng đế cố gắng trấn định quay đầu, hắn tuyệt đối không thể để Quân Vô Tà biết, Quân Tiển đã bị hắn an bài người giết!
Quân Vô Tà hai mắt quạnh quẽ, hai thanh băng nhận đảo qua trên người hoàng đế.
Thình lình, đồng tử nàng chợt co rụt lại, sát ý tận trời khuếch tán ở đáy mắt của nàng.
Hắn cũng dám!